"Alo, mẹ à?"
Thục Tâm mỉm cười, đầu dây bên kia là mẹ cô.
"Thục Tâm có khỏe không, sao đã ba tháng rồi con không gọi điện cho mẹ? Mẹ lo lắm đấy"
Bà hơi gắt gỏng, bà biết nên để cho cô có thời gian riêng tư với Dạ Thần nhưng cô cũng quên béng mất việc gọi điện cho mẹ mình. Mấy tuần đầu chuyển tới đây, cô liên tục gọi điện về nhà nhưng sau đó một thời gian thì mất hút, cũng đúng, cô quá bận.
"Mẹ à, con quên mất, mẹ có muốn con thông báo cho mẹ một tin không?"
Cô cười nhẹ, dịu dàng nói.
"Tin gì thế?"
Bà nôn nóng hóng hớt.
"Con..."
Thục Tâm ngập ngừng một lát, cô muốn nói nhưng cảm giác e thẹn khiến cô không dám.
Điện thoại cô bị một bàn tay khác giựt lấy.
"Cô ấy có thai với con" Hắn trầm giọng nói vào điện thoại.
"Hả... Thục Tâm vậy là sao?"
"..." Cô im lặng không nói, có khi cô sắp phải chịu một "bài ca" từ mẹ cô mất.
"Bố nó kìa, sắp có cháu trai rồi"
Khác với suy nghĩ của cô, đầu dây bên kia bà lại phấn khích kinh ngạc chạy ngay đi báo với cha cô. Thục Tâm mở to mắt nhìn vào Dạ Phong, hắn nhếch mép, đưa điện thoại cho cô.
"Thục Tâm, con có đùa không thế, đùa vậy là không vui đâu"
Bố cô nghiêm túc hỏi han.
"Con... không đùa" Cô khẽ nói.
"Chuyện lớn vậy sao con không nói, đã có từ bao giờ?"
"Dạ... hơn ba tháng rồi ạ"
"Cái gì, giấu bố mẹ suốt ba tháng vậy sao?"
"Không có là con bận mà, con không có thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/1745211/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.