"Thật không thể ngờ phu nhân lại có thể nhớ nhanh tới vậy"
Nhìn bộ dạng tều tụy của Thục Tâm, quản gia Mặc nở một nụ cười tao nhã bưng đồ ăn tới cho cô. Đã hai ngày liên tiếp Dạ Thần Phong và cô không có thời gian ăn cùng nhau, hắn cũng bận, cô cũng bận, toàn bộ thời gian cô đều ở trong phòng của mình.
Vì thế các hầu nữ trong nhà cũng chỉ có việc đi lại bưng bê đồ ăn cho cô, ai trong dinh thự cũng đều rất quý Thục Tâm, ban đầu họ nghĩ cô là người ép Dạ Thần Phong phải kết hôn nhưng sau khi ở một thời gian họ mới thấy hoàn cảnh Thục Tâm rất đáng thương phải xa quê hương của mình, sau đó thì bị người yêu cũ phản bội, lại còn vớ phải Dạ tổng suốt ngày chỉ biết chêu chọc cô, thật là đen đủi.
Ở chốn xa quê này, Thục Tâm chỉ biết dựa vào chính bản thân của mình, cô chẳng quen biết ai ngoài Dạ Thần Phong, những ngày tháng sống ở đây đối với cô rất nhàm chán, không sóng gió, chẳng có ai để tám chuyện, tối đến thì kí ức ùa về cô chỉ biết ôm chặt mấy tấm hình cũ. Ở Bắc Kinh Thục Tâm cũng rất may mắn mà có được hai người chị đối tốt thật lòng với cô, nhưng ở đây, cô chẳng có ai hết, chẳng ai đối tốt với cô thật lòng.
Cô mỉm cười nhẹ đáp lại quản gia Mặc.
"Cô cũng ghê nhỉ"
Cô giật thót mình khi nghe thấy tiếng nói của hắn, cái tên này suốt ngày chỉ khiến cô hết run sợ, tới giật mình, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/1745205/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.