Vì mệt, Thục Tâm ngủ tới mười một giờ trưa mới chịu vác mặt xuống. Cô ngó nghiêng đi tìm Dạ Thần Phong nhưng không thấy hắn đâu, kì lạ, hắn đi đâu mà lạ không nói với cô một tiếng.
Thục Tâm lề từng bước một xuống dưới phòng khách, cô kinh ngạc, cả phòng khách đã được dọn dẹp gọn gàng, một đám người hầu đứng xếp thành hai hàng cúi đầu chào cô.
Thục Tâm ngạc nhiên há hốc mồm.
"Này... không cần làm thế, mọi người làm gì ở đây vậy"
Thục Tâm xua tay ra hiệu cho đám người hầu ngẩng đầu.
"Lệnh của thiếu gia, chúng tôi ở đây giúp đỡ phu nhân"
Đám hầu nữ mặc một bộ đồng phục váy đen, trông giống hệt như người hầu của một dòng họ quý tộc.
"Cái gì? Tôi đâu còn là trẻ con đâu, mọi người nghỉ ngơi đi không cần lo cho tôi"
Tên này thật kì lạ, đi không báo một tiếng, xong còn kêu đám người này chăm sóc cô. Tâm thở dài, cô tiến tới vườn hoa đằng sau nhà, nơi có thể ngắm nhìn bầu trời trong xanh, bờ biển mà vừa có thể trồng cây. Cô đã từng mong ước có thể được sống ở nơi này, nhưng chỉ nghĩ cô chỉ được ngắm nó trong mơ nhưng thật không ngờ, có một ngày, cô có thể tận mắt chứng kiến.
Cô vươn vai, hít lấy hít để không khí trong lành, dù trời nắng chói chang, mặt trời lên tới đỉnh đầu nhưng cô vẫn cảm thấy không khí mát mẻ hơn bao giờ hết, có lẽ vì nhìn nước biển trong xanh, thuần khiết khiến lòng người cảm thấy nhẹ bẫng, tạo nên cảm giác mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/161149/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.