[Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái]
" Ta muốn nhờ con một việc..."
Ông nói ấp úng khiến cô cảm thấy tò mò cắt ngang lời ông
"Việc gì thế? Sao nhìn bố vẻ tuề tụy vậy? Chuyện công ty nữa sao?"
Cô nhiệt tình hỏi thăm ông, ông mỉm cười nhẹ nhàng, tay ông dịu dàng xoa đầu cô.
"Con đã hai tư tuổi đầu rồi, sao không kiếm cho mình một mái ấm mới, bố mẹ chắc không thể lo đủ cho con nữa rồi..."
Ánh mắt ông buồn rầu , nhưng gương mặt vẫn là gương mặt của một ông bố dịu dàng đang khuyên nhủ con gái mình, ông rất yêu quý cô, vì cô là đứa con gái duy nhất của gia đình ông, ông chỉ sợ, sợ rằng một ngày nào đó ông sẽ không thể ở bên cạnh và chăm sóc cho cô được nữa.
"Bố sao lại nói những lời này với con"
Ánh mắt long lanh như giọt sương ban mai của cô ngước nhìn lên người bố.
"Tâm..." Ông thở dài
"Liệu sau này, chúng ta không còn gì, đến lúc đó con có còn ở bên bố mẹ không? Bố mẹ không còn đủ điều kiện có thể nuôi con được nữa. Tâm, con đã lớn rồi nghe bố nói hãy đi tìm một mái nhà riêng được không?"
Ông ôm cô vào lòng, cô cũng ôm chặt lấy lại ông
"Được, con sẽ tìm một mái ấm mới, con sẽ đem thật nhiều tiền về cho gia đình mình"
Thục Tâm mỉm cười, tay run run, giọt nước long lanh còn đọng trên đôi mắt cô, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cảm xúc cho người đối diện thấy sự kiên quyết trong giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/161137/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.