Chương trước
Chương sau
Huỳnh Thanh Hà chạy về đến phòng, thở hồng hộc. Trên tay cô là chiếc vòng nhỏ màu tím xinh xinh. Cô vội vàng kiểm tra, sau đó thở phào, may mà không bị hư. 
Nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Nghị Đình Quân, cô không nhịn được mà cười ngoác miệng. Người ta nói khó qua ải mỹ nhân chớ có sai. Không ngờ Nghị Đình Quân cũng dễ dàng bị sắc mê hoặc như bao người khác. Có điều Huỳnh Thanh Hà không biết, người có thể khiến Nghị Đình Quân điêu đứng thật sự không nhiều, không ngoại trừ cả cô. Hoặc có thể, chỉ mình cô mới là điểm yếu duy nhất của anh.
Chỉ là phủ định thì chẳng thể chắc rằng nó sẽ thành khẳng định. Anh thích cô thật sao? Điều này thật khó nói. 
Huỳnh Thanh Hà đi đến cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài. Cửa sổ phòng hướng ra thẳng vườn hoa sau nhà nên có thể nhìn ngắm được toàn cảnh hoa lá ngoài kia. Nghị Đình Quân vẫn còn ngồi đó, ngâm nhi ly cà phê hãy còn khói trắng.
Rèm được cô kéo lại, lòng bàn tay nhỏ nâng niu chiếc vòng. Chiếc vòng tay đó đúng là chị gái của cô tặng, ban đầu hình ảnh trong trái tim đó vốn là ảnh của Huỳnh Thanh Hà, nhưng sau khi chị cô qua đời, cô liền đem đi cho người ta làm lại, lấy ảnh của chị gái cô.
Sau khi ba cô mất, chị gái cô cũng bệnh nặng mà qua đời, mẹ cô cũng vì thế mà đi bước nữa. Bà ta vốn chẳng thương yêu gì hai chị em họ cho dù cô là máu mủ của mình. Chị gái cô chỉ là con nuôi, trong hộ khẩu còn chẳng có tên chị, chị mất, mất một miệng ăn chắc bà càng hả hê vui sướng. 
Ngày nhỏ Huỳnh Thanh Hà nghe người ta nói, mẹ cô là bị ép gả, người yêu thì bị dồn vào đường cùng và nhận lấy cái chết đắng. Bởi vậy mà mẹ cô rất ghét ba cô, chỉ hận không thể khiến ông chết sớm hơn một chút.
Ba vừa đi, hoa tang còn chưa tàn mẹ đã vội lấy một người chồng khác, cũng như cắt đứt quan hệ mẹ con với cô. Huỳnh Thanh Hà cũng chẳng quá buồn đau gì, dù sao thì… Hai người thật sự giống mẹ con sao? Nếu thật sự là mẹ con, bà đã chẳng rời đi bỏ mặc cô không đoái hoài gì như vậy.
***
"Sao đến bây giờ mới nói?" 
Âm thanh cao vút sắc bén như lưỡi dao giận dữ cất lên. Hồ Mặc Sương vô cùng tức giận, đập mạnh nắm đấm xuống thành ghế, chiếc ghế vô tội bị anh đánh mạnh như muốn lún xuống. 
"Lão đại, chúng tôi biết tội. Xin Ngài hãy trách phạt. Tại vì… Tại vì chúng tôi nghĩ có thể xử lý tốt nên đã không báo lên cho người sớm hơn, nhưng… Nhưng tên họ Nghị đó đem người đi rồi, còn để bên cạnh hắn nên chúng tôi không thuận lợi ra tay." Tên thuộc hạ run bần bật, cắn răng nói tiếp: "Tên tài xế đó đã xử lý hết rồi ạ."
"Mỗi một cô gái yếu đuối như vậy mà các ngươi giết cũng không xong. Đi chết hết đi! Thật vô dụng." Hồ Mặc Sương nghiến răng ken két, hai mắt đỏ ngầu như hai hòn than trông rất đáng sợ.
"Lão đại, Du Tử có ý này, xin  lão đại hãy cho Du Tử một cơ lấy công chuộc tội." 
Tên vừa xưng Du Tử đó dương ánh mắt xảo quyệt nhìn Hồ Mặc Sương đầy chắc chắn. Hồ Mặc Sương nhíu mày, cơn giận cũng nguôi đi mấy phần. 
"Nói đi!"
Du Tử chỉ đợi có thế đã nói luôn: "Mượn đao giết người. Lão đại, để cô ta ở bên cạnh tên thiếu gia họ Nghị đó không phải không tốt, chúng ta có thể…" 
Tên Du Tử đó không quá nhút nhát, tham sống sợ chết như những người khác mà chỉ chăm chăm lấy lòng lão đại của hắn. Gương mặt hắn cũng khá ưa nhìn, nhưng công việc chính vẫn là chém giết nên không tránh khỏi có những vết sẹo nhỏ trên mặt.
Thiên phú có được gương mặt khá điển trai là vậy, nhưng nội tâm vẫn là chẳng khác nào sói hoang. Cũng đúng thôi, trong giới hắc đạo tìm đâu ra một người thật sự tốt chứ? Đã bước vào con đường này, một là cố tìm đường để sống tiếp, hai là ở đó mà chờ chết. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó đã là quy luật.
Đôi mắt thâm sâu khó lường của Hồ Mặc Sương có chút dao động, thoáng sững sờ. Sau đó khóe miệng hắn nhếch lên, có vẻ như hắn khá thích thú với trò vui mới này.
"Ra ngoài hết đi!" Hắn phất tay nói.
Nhận ra trong khẩu ngữ của lão đại không còn nộ khí, Du Tử mới như được sống lại thêm lần nữa từ cõi chết. Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng chuồn lẹ: "Tạ ơn lão đại."
Vừa dứt rời hắn đã đi ra ngoài, loáng cái đã mất dạng. 
Hồ Mặc Sương ung dung ngồi trên ghế cao, tay xoay xoay chiếc dao găm nhỏ sáng loáng. Hắn ta cười man rợ, ánh mắt hiểm độc viết rõ hai chữ "chết chóc".
"Hay lắm, hay lắm, không hổ là Nghị Đình Quân. Giữ người lại bên cạnh sao? Càng tốt, nếu anh đã muốn như thế, vậy tôi sẽ để cho anh được toại nguyện."
***
Đang hí hoáy vẽ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Huỳnh Thanh Hà ngẩng đầu hoài nghi, nhưng sau đó lại như bị tẩy não, cặm cụi vẽ tiếp. Cho đến khi một giọng nói gọi thẳng tên cô mang một sức mạnh chết người kia vang lên, cô mới giật mình buông chì màu chạy vội ra mở cửa.
"Là anh sao? Em xin lỗi đã nhốt anh ở ngoài…" Huỳnh Thanh Hà cắn chặt môi dưới, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn chửi. Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy cơn thịnh nộ nào từ anh giáng xuống, cô ngẩng mặt ngây ngốc nhìn anh thì tá hỏa.
"Cái… Cái này không thể cho anh được. Anh đừng nhìn như vậy nữa."
Huỳnh Thanh Hà dùng tay bên kia che đi chiếc vòng, nhưng vẫn không sao tránh khỏi cái nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng lấy của Nghị Đình Quân. Cô dở khóc dở cười, nói: "Em có thể… Hôn anh thêm lần nữa…"
Nghị Đình Quân liếc nhìn cô, nghẹn họng. Quả thật cảm giác chạm vào đôi môi mềm mại, thơm mát ngòn ngọt của cô cũng không tồi…
"Không cần." Sau phút đấu tranh tư tưởng, anh dứt khoát không động chạm đến cô, bởi vì hễ động vào người cô là anh lại như bị điện giật. Rất khó chịu.
Nghe anh nói vậy cô phát hoảng, vội lùi ra sau vài bước né tránh: "Vậy vậy… Nhưng cái này không thể cho anh được, cái này là kỷ vật duy nhất của chị gái em. Thật sự xin lỗi, nếu anh thích em sẽ làm cho anh một cái y hệt, được không?"
"Cái này là tự làm?" Anh nhíu mày.
"Vâng!"
"Xấu chết đi được, tôi chưa nói tôi muốn nó."
Huỳnh Thanh Hà trợn to mắt trừng anh. Tuy có chút xấu hổ thật nhưng cô nào chịu yếu thế: "Vậy… Vậy anh cứ nhìn như vậy làm gì?"
Đuôi mắt Nghị Đình Quân ẩn hiện ý cười, nhưng bắt gặp ánh mắt nhìn đăm đăm của cô, anh liền trở lại là tảng băng lạnh lùng như ngày thường. Dẹp cô sang một bên, anh đi thẳng vào phòng.
Huỳnh Thanh Hà hốt hoảng hét lên: "Đây là phòng của em mà!"
"Đây là nhà của tôi!"
Nước đi này Huỳnh Thanh Hà có muốn nói cũng cứng họng, quả thật không thể phản bác. Cô lủi thủi đi theo sau anh vào trong. Cúi gằm mặt, mắt dán vào sàn nhà mà đi, cho đến khi "Rầm" một cái, cô đâm trúng một vật cứng nhắc, chạng vạng sắp ngã ngửa. Cái trán bị thương còn chưa lành, giờ bị đụng khiến cô cảm thấy đau buốt.
"Á!" Cô hét lên thất thanh. May thay, một bàn tay to lớn đỡ phía sau lưng giúp cô lấy lại thăng bằng. Nhưng một trận đại hồng thủy nữa lại dội tới.
"Aaaaa…" 
Lại một trận thét chói tai. Quản gia nghe thấy tiếng hét của Huỳnh Thanh Hà thì sốt sắng chạy tới, bà lo lắng gõ cửa hỏi xem có chuyện gì.
"Huỳnh tiểu thư, cô có sao không? Xảy ra chuyện gì sao? Huỳnh tiểu thư?"
Huỳnh Thanh Hà: "..."
Nghị Đình Quân: "..."
"Không có chuyện gì, bà cứ làm việc của bà đi."
Nhận ra giọng nói là của Nghị Đình Quân, quản gia Tư thoáng ngỡ ngàng sau đó vui vẻ, an tâm rời đi, còn không quên nhắc nhở: "Thiếu gia, cậu nhẹ nhàng chút nhé, tiểu thư vẫn còn chưa khỏe lắm đâu. Không có việc gì thì tôi đi đây."
Tiếng bước chân nhỏ dần, Huỳnh Thanh Hà ngượng chín mặt, còn Nghị Đình Quân thì thản nhiên cười trừ. Nhớ lại khi nãy, một tay anh đặt đằng sau lưng đỡ cô, một tay tùy tiện đặt lên một cục thịt mềm mại trước ngược cô. Nghĩ thôi cũng đã muốn đâm đầu vào tường cho chết quách đi cho rồi. Thật xấu hổ!
Thấy Huỳnh Thanh Hà như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Nghị Đình Quân nhún vai, giọng nói bỡn cợt: "Là cô đâm vào tôi trước nhé." 
Anh nhìn nhìn tay mình, gập những ngón tay thon dài lại.
"Mềm mềm." 
"Nghị Đình Quân! Anh đi chết đi!" 
Nghị Đình Quân câm điếc chẳng nghe thấy cô gào thét. Anh bỗng nhìn thấy tờ giấy vẽ và bút chì màu trên bàn, liền đi đến đó xem. 
Một con gấu trúc đang tô dở. Nghị Đình Quân ngắm nghía một hồi xong quay sang Huỳnh Thanh Hà nói: "Tự vẽ sao?"
"Đúng thế. Chứ anh nghĩ ai vẽ?" Huỳnh Thanh Hà hùng hổ.
"Mất trí hay không thì tính cách vẫn như vậy." 
Câu nói của anh khiến Huỳnh Thanh Hà nghẹn họng. Dù sao thì cô cũng đâu có mất trí thật. Nghị Đình Quân cười cười, lại chăm chú nhìn bức hình. Quả thật anh rất ít khi cười, nhưng từ sau khi cô bị tai nạn, anh có vẻ dịu dàng, quan tâm và hay cười nhiều hơn. Huỳnh Thanh Hà từng nghi ngờ: Chẳng lẽ anh là thích những cô gái ngốc nghếch dễ thương?
Cô định đi đến giật lại tờ giấy vẽ trên tay anh nhưng không được. Thứ nhất là cô nào đủ sức giành đồ với anh. Thứ hai, cô vừa bé vừa lùn, cố lắm mới đến cổ anh, anh chỉ cần giơ cao hơn một chút là cô chẳng thể nào với tay tới nói gì giành lại được đồ.
Nghị Đình Quân ngẩng mặt nhìn Huỳnh Thanh Hà nghiêm túc nói: "Rất đẹp, cái này cho tôi được không?"
Huỳnh Thanh Hà nghe vậy mắt chữ A mồm chữ O, cô sửng sốt, hỏi lại lần nữa vì sợ nghe nhầm, nhưng câu trả lời vẫn là vậy. Cô dở khóc dở cười nói: "Anh thích gấu trúc à?"
"Ừ." Anh đắp.
Huỳnh Thanh Hà nghe vậy thì ôm bụng cười: "Ha ha, không ngờ anh lại đi thích gấu trúc, ha ha ha."
"Có gì không được sao?"  
"Được được được, tất nhiên là được. Em cũng có chút thích mà, chỉ là đường đường là Nghị thiếu gia cơ mà sủng vật lại là gấu trúc." Cô bịt miệng, sau đó than, "Nhưng mà gấu trúc cũng dễ thương ấy chứ, có gì không được nhỉ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.