"Chúng ta...đi ăn nhé, tôi còn chưa ăn cơm đâu. Đói chết mất thôi."  
"Đi, đi chứ." Vừa nhắc đến ăn hai mắt Huỳnh Thanh Hà đã sáng như sao, gương mặt tràn ngập sung sướng. 
Nghị Đình Quân sầm mặt, nghiêm túc nói: "Không được đi!" 
Vừa cất giọng đã khiến cho bầu không khí ngột ngạt quay trở lại, vẫn là Nghị Đình Quân vĩ đại nhất. Câu nói của anh thốt ra cũng cùng lúc dập tắt luôn tâm hồn ăn uống đang trỗi dậy của hai người trước mặt. 
Huỳnh Thanh Hà mặt mày cau có khó chịu, sau đó dẩu môi buông lời chất vấn: "Tại sao chứ? Mỗi việc đi ăn cũng không được hay sao?" 
"Cô rất tự tin về sức khỏe của mình? Hình như bị thương cũng chẳng nghiêm trọng lắm." Nghị Đình Quân nói câu nào là khó nghe câu đấy, còn có phần miệt thị trong ánh mắt. 
Huỳnh Thanh Hà: "Cũng không đến nỗi quá kinh khủng, vẫn có thể đi lại được." Cô ngước đầu nhìn anh, "Tóm lại đi ra nhà hàng ăn vẫn không phải là vấn đề." 
Cô vừa dứt lời, gương mặt Nghị Đình Quân càng tối đen: "... Ít nhất thì cũng cần một tuần để hồi phục, trước lúc đó không được sự cho phép của tôi, cô tuyệt đối không được bước ra khỏi căn nhà này." 
"Hả?" Huỳnh Thanh Hà vô cùng bất mãn, "Như vậy mà cũng được sao?" 
"Cố có ý kiến?" 
"Tất nhiên… Tất nhiên không có." Huỳnh Thanh Hà tự ý thức được mình vốn là người yếu thế, đấu khẩu với tảng băng ấy chỉ có vô ích nên chọn cách khuất phục. 
"Đó là sự sủng ái đặc biệt đến từ Nghị thiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1691011/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.