"Em không ăn nổi nữa rồi." 
Huỳnh Thanh Hà vỗ bụng, Nghị Đình Quân đặt bát cháo xuống, lôi laptop ra để trước mặt Huỳnh Thanh Hà. 
"No rồi thì bây giờ cô hãy nhập mật khẩu vào đây ngay cho tôi!" 
"Mật khẩu gì ạ?" Huỳnh Thanh Hà dán mắt vào màn hình, ngây ngô hỏi. 
Nghị Đình Quân sầm mặt: "Cô đang định đùa tôi đấy hả? Nhanh lên!" 
"Em đâu có quen anh, sao mà em biết được mật khẩu laptop của anh cơ chứ." 
"Huỳnh Thanh Hà!" 
Nghị Đình Quân hét lên khiến Huỳnh Thanh Hà giật bắn. Huỳnh Thành Hà ủy khuất, hai mắt rưng rưng trông rất đáng thương. 
"Anh là ai? Sao anh quát em?" 
Nghị Đình Quân sững sờ, thấy Huỳnh Thanh Hà khóc, anh ngây ra, chân tay luống cuống cả lên. 
"Đừng khóc, đừng khóc, tôi sai rồi. Tôi… tôi không phải là đang quát cô… tôi…" 
Đôi đồng tử đen láy của Huỳnh Thanh Hà mở to, long lanh nước mắt đang trực trào. Nghị Đình Quân không nhìn nổi ánh mắt kia, liền lấy tay mình che mắt cô lại. Huỳnh Thanh Hà gạt phát tay Nghị Đình Quân, chu mỏ nhìn anh. 
"Không được bắt nạt em." 
Nghị Đình Quân ngây ngốc, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Huỳnh Thanh Hà mà anh biết đâu có mít ướt và nhõng nhẽo như vậy bao giờ. Sao bây giờ lại… Anh sửng sốt, chẳng lẽ cô ta mất trí? 
"Huỳnh Thanh Hà…" 
"Hả?" Cô ngây thơ trả lời.2061753_2_25,60"Cô biết tôi là ai không?" 
"Anh là ai?" 
Nghị Đình Quân thật sự muốn phát điên, chẳng lẽ cô ta mất trí nhớ thật ư? Anh đứng dậy, vò đầu, đi vòng vòng trong phòng. 
Anh ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1691007/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.