Ai ngờ được người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Thần Phong lại có đến ba lần bước lên lễ đường. Định mệnh đã tạo ra nhiều cuộc gặp ngang trái, lương duyên hay nghiệt duyên không quan trọng bằng tình yêu thuần khiết trong mỗi trái tim nóng hổi ấy.
Tôn Khả Thiên ngồi trước gương, ngây ngốc nhìn mình trong bộ lễ phục cô dâu do Nhạn Tuyết thiết kế. Niềm hạnh phúc bao trùm khắp mọi nơi, cùng với hương hoa tươi thấm nhuần vào từng ngóc ngách trong khu vực hôn lễ, bao phủ lấy tấm thân mảnh khảnh của cô.
Đồng Lệ Giao sớm đã nước mắt lưng tròng, cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với cô bạn thân của mình. Giao Giao ôm chặt lấy Tôn Khả Thiên, không kiềm được sự xúc động trong lòng.
- Hứa với mình, trải qua đau thương đủ rồi, bây giờ cậu chỉ được phép hạnh phúc thôi nhé.
Trong thời khắc đen tối nhất, tưởng rằng ánh mặt trời chẳng thể chiếu rọi thì một tia hy vọng nhỏ nhoi đã cứu vớt những linh hồn lạc lối. Tôn Khả Thiên vỗ nhẹ vào lưng Giao giao, cố nén nước mắt trong lòng.
- Khóc gì chứ, hôm nay là ngày vui. Mình hứa sẽ đối xử tốt với bản thân, nâng niu hạnh phúc mà khăn lắm mới giành lại được.
Lúc này Tôn Diệc Quân bước vào với một đứa trẻ trên tay. Miệng bé chum chím, cười toe toét như để hòa chung vào ngày vui của ba mẹ.
- Anh mang Thần Thần vào đây làm gì? Nhỡ đâu Thần Phong nhìn thấy thì làm sao?
Tôn Diệc Quân hếch mũi. Anh phải tranh thủ ôm Thần Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419433/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.