Đứng ngoài cánh cửa, Lôi Thần Phong thấy lồng ngực mình đau nhói, cảm giác mất mát hiện hữu nơi anh chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy.
Anh nghe thấy đâu đó vang lên cái tên Phong Phonh quen thuộc, nhưng cũng có chút mơ hồ và mộng mị. Có lẽ anh bị điên rồi, điên đến mức bản thân tự huyễn hoặc ra những ảo giác ấy.
Cánh cửa nhà kho cuối cùng cũng được mở ra. Hình ảnh cô gái nằm co ro trong góc tường khiến người ta đau lòng. Miệng cô vẫn lẩm bẩm thứ gì đó mà không ai có thể nghe ra được.
Lôi Thần Phong vội vàng chạy đến ôm cô vào lòng. Toàn thân cô lạnh cóng như thể đang đứng trước ranh giới của địa ngục lạnh lẽo vậy. Không ai biết rằng một giọt nước mắt của ai đó đã âm thầm rơi xuống, cũng chẳng mấy ai thấy được dáng vẻ nhếch nhác đến đáng thương của vị tổng tài cao cao tại thượng này.
- Khả Thiên à, anh đến rồi.
Anh đến rồi sao? Cuối cùng Phong Phong của cô đã giữ đúng lời hứa. Cô dùng hết sức ôm chặt lấy người đàn ông này, sợ chỉ một chút buông tay sẽ lạc mấy nhau mãi mãi.
Hơi thở quen thuộc quẩn quanh chóp mũi khiến khuôn mặt của cô dần dãn ra, thôi không còn hoảng loạn như trước nữa.
Lôi Thần Phong tựa lưng trên ghế, hơi thở tản mạn dư vị lanhn lẽo, khiến người ta không rét mà run.
- Cần bao lâu để khôi phục toàn bộ dữ liệu của camera.
- Khi tôi đến phòng bảo vệ, tất cả nhân viên ở đó đã bị đánh thuốc mê. Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419312/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.