Mùa đông đã đến, tuyết ngoài trời rơi trắng xóa nhưng Lạc Uyển vẫn hôn mê. Mạc Đình Phong thì gạt hết mọi chuyện để bên cạnh chăm sóc cô
" Tiểu Uyển, tuyết bên ngoài rơi đẹp lắm, em mau tỉnh dậy đi ngắm tuyết với anh nào... " Anh nắm bàn tay lạnh của cô mà nghẹn ngào
" Phong Nhi, ra ăn sáng đi con "
" Mẹ với bố cứ ăn đi, con muốn ngồi cùng cô ấy một lúc nữa "
" Con không ăn Lạc Uyển sẽ không vui đâu " Hiểu Linh lo lắng
" Vâng "
Cửa vừa khép lại, chân mi người con gái khẽ rung. Hơi thở của cô mạnh dần, đôi mắt nặng nhọc mở ra. Lạc Uyển đã chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy. Cô đảo mắt nhìn căn phòng của cô và anh. Cửa mở ra lần nữa
" Bố mẹ cứ ăn trước đi. Con..... " Mạc Đình Phong quay lại vì để quên điện thoại nhưng... Anh đứng bất động... 4 mắt chạm nhau...
" Lạc Uyển! Em tỉnh rồi! Em có biết anh lo cho em lắm không " Anh lao đến ôm cô và khóc vì vui mừng. Ấy vậy mà anh cảm nhận được một lực yếu ớt đang đẩy anh ra
" Em sao vậy? " Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt đã không còn long lanh như trước, giờ đây nó lạnh lẽo vô hồn, hốc hác
" Anh... là ai? " Lạc Uyển cố gắng phát ra tiếng
Một câu nói. Chỉ với một câu nói mà tưởng chừng như ngàn vạn con dao đâm vào tim anh. Cô quên anh rồi sao? Cô quên anh rồi. Cô... quên anh thật rồi
" Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-ua-sung-hao-sac/758818/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.