"Thật phiền quá, cũng đã khuya rồi, tôi cũng không dám ở lại làm phiền thêm, chỉ là....có thể giúp tôi về nhà không, cổ chân tôi đau quá!"
Tử Lạc lên tiếng nói, dù sao cô hiện tại cũng không có tâm trạng để gặp gỡ ai, nếu như được thật là muốn trở về Anh sống với Kathyrn.
Đây đúng là mảnh đất quê hương xui xẻo của cô mà, mỗi lần ở đều sẽ gặp chuyện không thuận tiện, xui xẻo.
"Không sao, cứ ở lại đây đi, dù sao trời tối rồi chúng tôi cũng không muốn lái xe!"
Khải lên tiếng nói trước, chủ yếu không phải bọn hắn không muốn lái xe, mà là bởi vì tình trạng của cô....cần nghỉ ngơi.
Tử Lạc cười yếu đuối, tay chân mỏng manh như pha lê nhưng ánh mắt rất kiên định.
"Nếu vậy, cảm ơn hai anh, tôi tự về được!"
"Tử Lạc!"
Khải bắt lấy tay của cô nhưng lại bị hất ra, tuy sức lực không mạnh nhưng hắn nhìn thấy được tia không hài lòng trong mắt cô nên đành buông.
Tử Lạc cố thẳng lưng bước đi, đầu cô hơi choáng, có thể là do hạ đường huyết vì ngoài bữa sáng vẫn chưa ăn gì, nhưng không sao, cô vẫn có thể chịu được.
Ít nhất là sau khi về đến nhà.
"Thôi được, tôi đưa cô về!"
Khải chủ động nói trước, hắn liếc mắt sang Elvis, chỉ một khắc thôi nhưng đã tương đối hiểu nhau.
"Ngày mai, nhớ đi làm!"
Dứt lời, Elvis xoay lưng vào trong, hắn rút điện thoại ra gọi một cú, đầu dây kia liền bắt máy.
"Con hẻm cụt gần sòng bài của Phi Vân bang, có một kẻ có vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-treu-gheo-tieu-bach-tho/1519318/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.