Chương trước
Chương sau
"Này, sao lại còn vũ hội? Anh đùa sao rõ ràng không có nói...."
Tử Lạc không dám biểu cảm quá lố vì cô biết vẫn còn rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô và Vương Thần thế nhưng vũ hội là sao chứ?
"Chuyện này anh cũng không rõ!"
Cô không tự tin chiếc trâm cài có thể bảo đảm được chiếc váy không bị bung ra nếu như thực hiện những động tác nhảy.
"Mời các cặp đôi tiến ra phía trung tâm!"
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên lần nữa khiến Tử Lạc vô cùng gấp rút!
"Đừng lo! Anh bảo kê em!"
Có ai biết nói ra được một câu nói ngọt ngào như thế này khiến Vương Thần khó khăn như thế nào không, đây không phải chuyện một người đàn ông bình thường có thể làm được....
Gương mặt phiếm hồng, Tử Lạc cũng không biết phải làm sao, không thể làm hắn mất mặt được!
Cô đứng lên mỉm cười nhẹ rất dịu dàng, xinh đẹp như thể đêm nay cô mới chính là nhân vật chính, tuy chẳng có gì rầm rộ nhưng khí chất của cô và hắn lại chẳng ai sánh kịp!
Nhạc vang lên....mọi người bắt đầu đung đưa theo giai điệu, âm nhạc lại thay đổi có chút nhanh hơn, thay đổi bầu không khí.
Từ đầu đến cuối tay Vương Thần đều ở đặt ở sau lưng Tử Lạc, đảm bảo chiếc trâm cài không bị xê dịch vị trí thế nhưng ngay lúc này bỗng dưng....
Xượt!
Thoáng một cái Tử Lạc nằm trên người Vương Thần, nhạc dừng lại, ai cũng hốt hoảng nhìn quanh!
Lúc này bỗng dưng Vương Thần cười một cái, nụ cười thật tươi rất ngọt ngào khiến nhiều người thậm chí còn không tin vào mắt mình!
Tử Lạc quá xấu hổ, cũng không rõ là chuyện gì xảy ra nhưng cô đập nhẹ vào lồng ngực hắn cũng không khỏi cười một cái, rất ư xấu hổ!
Mọi người trong phòng cũng bật cười vô tư, nhiều người còn hô lên hôn đi hôn đi vô cùng vô tư, đây là một trường hợp ngoài ý muốn nhưng lại khiến bầu không khí nhộn nhịp hơn rất nhiều!
"Đứng lên nào công chúa!"
Tử Lạc lụm khụm đứng dậy, chiếc váy phồng xinh đẹp của cô lúc này lại có chút bất tiện, thật may mắn là chiếc trâm cài vẫn chưa hề rơi ra....
Thật kì lạ, tại sao đã ngã mạnh xuống thế vẫn còn chưa bung?
Nhưng lí do gì bỗng dưng đang bình thường Vương Thần lại kéo cả cô ngã xuống?
Vô thức Tử Lạc nhìn ra phía sau, phát hiện Thư Kỳ luôn đứng sau lưng mình!
Nhìn lại, cô thấy Vương Thần cũng đang nhìn chòng chọc vào Thư Kỳ, nếu không phải do Thư Kỳ cố tình huếch vào lưng Tử Lạc, hắn cũng không bất chấp mà xoay cô ra nơi khác, hắn biết nếu hôm nay chiếc váy của cô có vấn đề, sẽ lên trang nhất!
"Vương tổng có người đẹp trong tay thích quá nên ngã cả xuống rồi kìa!"
Một người nói vang lên, ai cũng hít một ngụm khí lạnh, Vương tổng chắc chắn sẽ nổi giận....
Nhưng hôm nay Vương tổng không phải Vương tổng, hắn chỉ cười, nụ cười đẹp đến ai cũng hoảng sợ!
Có thể không ai biết nhưng thật ra lúc nãy khi Vương Thần ôm Tử Lạc xoay ra nơi khác đáng lẽ sẽ không ngã nhưng cô gái này không quen đi giày cao, liền mất thăng bằng ngã xuống!
Thế nhưng phản xạ cũng thật nhanh, trong tích tắc liền vơ lấy hắn làm tấm đệm lót....sau đó còn bày ra bộ mặt ngu ngơ khiến hắn cũng không thể nghiêm túc nổi!
Chỉ sợ hôm nay cười nhiều như vậy thông tin của cô sẽ bị tìm kiếm lên trang đầu mất thôi!
"Thật quá đáng! Hại tôi xấu hổ như vậy!"
Tử Lạc tức giận không nhìn Vương Thần một cái, cô bĩu môi vô cùng đáng yêu nhưng hiển nhiên sự tức giận này chính là hệ quả của việc quá mức xấu hổ.
"Được rồi! Là lỗi của anh!"
Vương Thần nắm lấy tay cô, không tham gia vũ hội nữa! Lưng hắn cũng hơi đau a~
Lúc này có một người phục vụ bước đến nói rằng tiểu thư Kathyrn muốn gặp mặt riêng Tử Lạc, Vương Thần lúc đầu đứng lên muốn đi chung nhưng Tử Lạc nhất quyết nói không cần nên hắn cũng ngồi xuống!
Cô đi chưa được năm phút thì Thư Kỳ đi ngang qua rồi ngồi xuống vị trí đang lẽ là của Tử Lạc.
"Lúc nãy....em thấy lưng anh đập xuống, có đau lắm không?"
Thư Kỳ nói, trong giọng có chút hối hận, cô không ngờ Vương Thần lại muốn một mực bảo vệ cô gái đó như vậy, hơn nữa cô cũng không ngờ là hắn lại ngã.
Có phải sau khi thấy cô hành động như vậy sẽ trở nên ghét cô lắm đúng không?
Vương Thần không trả lời câu hỏi của Thư Kỳ, chỉ nhìn vào đôi mắt của cô!
"Là em quá khích....em xin lỗi....một ly nhé?"
Thư Kỳ rót một ly rượu vang đỏ đưa cho Vương Thần, giọng nói hay ánh mắt đều là sự biết lỗi và hi vọng được tha thứ!
Vương Thần không nói gì, hắn nhếch nhẹ một bên môi, ngay lúc định uống lấy ly rượu bỗng dưng hắn nhìn thấy một vài hạt bột trắng trong ly!
Thư Kỳ, cô muốn lên giường với tôi đến vậy sao!
Chắc hẳn là trong móng tay của cô ta có vấn đề, Vương Thần tỏ ra như không có gì hết, hắn uống nửa ly nhưng nhiêu đó cũng đã thoả mãn được Thư Kỳ!
Vương Thần bắt đầu thấy nóng hơn, nếu là bình thường hắn sẽ không bao giờ uống để chuốc phiền toái vào người mình nhưng mà lần này....hắn muốn thử xem biểu hiện của Tử Lạc khi thấy hắn trúng xuân dược!
Loại thuốc này hắn vẫn có thể khống chế được.
Thế nhưng Vương Thần vẫn giả vờ mệt và muốn về phòng nghỉ, hiển nhiên Thư Kỳ không rời hắn một bước, trong lòng cô cho rằng kế hoạch của mình đã thành công!
Ngay lúc Thư Kỳ dìu Vương Thần lên phòng cũng là lúc Tử Lạc quay trở lại, cô đang thắc mắc không biết Vương Thần đi đâu thì Kathyrn đã nhanh mồm hỏi một người phục vụ.
"Hình như lúc nãy Vương tổng nói thấy hơi mệt nên đã lên lầu nghỉ rồi!"
Kathyrn đảo mắt một vòng sau đó nhìn ly rượu nửa cạn.
"Tiểu Lạc, muốn đi bắt gian không?"
Cô nắm tay Tử Lạc chạy đi lên khu vực phòng nghỉ, dò từng biển tên đến khi thấy hai chữ Vương tổng!
Kathyrn đập cửa ầm ầm nhưng không nói gì cả dù cho Thư Kỳ có hỏi ai đấy cả chục lần!
Cuối cùng, Thư Kỳ vẫn phải mở cửa, cô thật muốn giết chết Kathyrn ngay lúc này nhưng lập tức hoảng hồn khi nhìn thấy Tử Lạc đứng phía sau!
"Nghe nói Vương tổng mệt?"
Kathyrn nói bằng tiếng Trung một cách sành sỏi khiến Thư Kỳ cũng giật mình, đặc biệt là ánh mắt hình viên đạn đó!
Tử Lạc tuy có chút ngốc nghếch trong chuyện này nhưng cũng đã hiểu ra chút chút....
"Đúng vậy, anh ấy có lẽ bị dị ứng đồ ăn, cần nghỉ ngơi...."
"Cái gì? Không được rồi, Vương tổng đặc biệt dị ứng nặng với một số chất đặc biệt trong rượu vang đỏ, lúc nãy có phải đã uống đúng không?"
Thư Kỳ với Tử Lạc cả hai đều trợn mắt nhìn Kathyrn, dị ứng nặng với rượu vang đỏ? Chuyện gì vậy?
"Cô là bác sĩ sao? Hơn nữa làm sao cô biết?"
Thư Kỳ quay lại chất vấn Kathyrn nhưng thật chất trong lòng đang vô cùng lo sợ, đừng nói là thật nhé....người bình thường trúng xuân dược cũng chỉ thấy nóng và muốn....chứ đâu có nằm bất tỉnh như vậy!
Trời ạ, cô vừa làm chuyện gì vậy?
"Tôi là bác sĩ vì vậy tôi biết bệnh tình của anh ta, nếu tốn thời gian giải thích cho cô chỉ sợ....tránh ra!"
Lúc Kathyrn đang nói bỗng dưng toàn người Vương Thần giật một cái, cô liền hét lên, giả vờ chạy đến bắt mạch rồi làm mặt nghiêm trọng!
Kathyrn chạy ra đẩy thẳng Thư Kỳ ra ngoài, sau đó nói phải đi mua rất nhiều loại thuốc đắt tiền vì đây là hội chứng abc,....
Rốt cuộc vòng vo một hồi Thư Kỳ cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà chạy đi mua thuốc, Kathyrn cười khúc khích, vậy đỡ tốn tiền mua thuốc cho đợt nghiên cứu này rồi!
Trong phòng....
"Tiểu Lạc, anh nóng quá....!"
___
Sắp có thịt hjhj:))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.