Ngày hôm sau, Tử Lạc đã xin về nhà, cô bày tỏ với các bác ở cô nhi viện về ý kiến của mình.
"Tiểu Lạc, tại sao cháu lại quyết định như vậy? Ở trong nước dù gì cũng có các bác lo cho cháu, cháu...."
"Cháu đã lớn rồi bác ạ!"
Bác Thuỳ và các bác trong cô nhi viện khi nghe được ý kiến của Tử Lạc thì rất bất ngờ, lúc đầu nghĩ rằng chỉ là do tâm trạng kích động nhất thời muốn rời đi.
Nhưng sau đó các bác đều nhìn thấy được những suy nghĩ chín chắn của Tử Lạc, không hiểu sao ai cũng cảm thấy Tử Lạc đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lại ít đi một phần hoạt bát, cô nói rằng cô muốn tập trung vào ước mơ của cuộc đời mình, chính là thiết kế!
"Tiểu Lạc, thấy cháu nhiệt huyết như vậy chúng ta cũng ủng hộ cháu nhưng mà....cô nhi viện thật không thể chịu được chi phí đắt đỏ như vậy, chúng ta còn sắp nhận thêm vài em khuyết tật...."
Bác Lan, cũng là viện trưởng cô nhi viện, luôn là người hiền từ nhân ái, nghe nói lúc trước bác ấy là một nhà kinh doanh rất giỏi cùng với chồng.
Nhưng sau đó chồng bác mất trong một tai nạn giao thông, cả hai cũng không có đứa con nào nên với số tiền dư dả đó bác đã mở một cô nhi viện theo ước nguyện trước đây cũng chồng.
Tử Lạc dường như đã lường trước được mọi thứ, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
"Về chuyện này, quả thật cháu có nghĩ tới! Năm cháu gần 19 tuổi, có một vị luật sư cao tuổi đến gặp, lúc đầu cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-treu-gheo-tieu-bach-tho/1519295/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.