"Tiểu Lạc, Tiểu Lạc cậu có làm sao không?"
Ngay lúc đang thất thần bỗng nhiên âm thanh của Trương Ái Ái vang lên bên tai, hai tai Tử Lạc cứ ong ong đến cả câu chữ nghe cũng chẳng rõ.
Trong đầu xuất hiện gương mặt lạnh lùng của Trương Ái Ái, cô khẽ rùng mình một cái, không hiểu sao trong lòng lại nghĩ đến Mễ Trường Lộ.
"Lúc nãy cậu té xuống làm tớ hết cả hồn, lúc đầu còn tưởng là cậu đang đùa nữa, thật may là có Vương Thần....thôi chúng ta lên bờ đi!"
Dường như không cho Tử Lạc một khe hở để nói chuyện, Trương Ái Ái rất nhanh chóng chặn họng, biểu cảm lúc nãy là do cô sơ suất để Tử Lạc thấy.
Có lẽ là quá phấn khích nên thậm chí còn không điều chỉnh được biểu cảm, nếu như lúc nãy Vương Thần không đến chắc chắn cô đã bỏ mạng ở đây rồi Tử Lạc!
"Ừ!"
Tử Lạc chẳng còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy trái tim như đang rơi xuống, cả sức sống đều bị trái tim tang thương cắn nuốt tất cả.
Thật sự....rất muốn oà khóc!
Cô đi bộ lên bờ biển sau đó trở về khách sạn, trên đường đi còn gặp Vương Đặc Nhĩ, hắn ta gật đầu chào Tử Lạc nhưng cô lại lờ như không thấy.
Cô chính là không muốn ai thấy vẻ mặt này của mình, hơn nữa, tại sao lại khóc?
Tại sao lại đau lòng?
Tại sao lại muốn quên đi?
Nhìn quanh căn phòng mà tối qua còn có hai người ôm nhau ngủ, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, đây là chuyện gì xảy ra chứ?
"Tiểu Lạc, tối nay ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-treu-gheo-tieu-bach-tho/1519288/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.