Chương trước
Chương sau
Cả năm sau đó đều cùng nhau di chuyển ra bờ biển nội địa của khách sạn, quả nhiên phải công nhận một điều rằng biển ở Bali rất đẹp!
Cảnh tượng hoàn mỹ của tạo hoá, nước biển thật xanh nhưng khi đặt chân xuống vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi chân của mình.
Chỉ là Vương Thần nghĩ ở đây nên có camera an ninh quay lại những trường hợp tàn phá thiên nhiên, nhất định phải trừng phạt thật nặng.
Nếu không sau này chỉ sợ biển Bali cũng chỉ đơn thuần là một bãi biển không còn màu sắc như trước nữa!
"Ái Ái, cậu có mang đồ bơi sao?"
Mặc kệ Vương Thần đang ngồi suy tư về Bali, Tử Lạc một bên lo lắng không biết nên mặc gì xuống biển đây.
Trương Ái Ái chưa màn đáp lại chỉ nhẹ nhàng lấy ra trong túi xách một bộ bikini hai mảnh màu đen xinh đẹp, chắc chắn khi mặc lên sẽ làm nổi bật nước da trắng ngần của cô.
Thấy vậy Tử Lạc càng thêm buồn rầu, thật sự thì khi nghe tin đến Bali, cô đã bỏ vào balo của mình một bộ đồ bơi rồi nhưng nghĩ lại đã là công tác thì làm gì có thời gian.
Cuối cùng....thì ra đây chính là đi công tác!
"Tớ làm sao đây?"
Nghĩ mãi cũng không biết làm sao, tuy Trương Ái Ái có gợi ý cho Tử Lạc mua đồ bơi ở cửa hàng gần đó nhưng Tử Lạc thì không quen mặc đồ hở, mà ở đó toàn những bộ hai mảnh.
Thật sự....không mặc được!
Từ đằng xa, Vương Đặc Nhĩ nhìn thấy một màn này thì bỗng nhiên đi đâu đó, rất nhanh sau đó liền trở lại.
"Tử Lạc, em có thể mặc thứ này!"
Lúc đó, Vương Đặc Nhĩ bỗng bước tới trước mặt Tử Lạc, trên tay hắn là một bộ đồ gồm quần sọt và một chiếc croptop sát nách ôm sát.
Tử Lạc có vẻ khá do dự, cái áo này vẫn hở phần bụng nga~
"Tử Lạc, tôi chắc chắn em sẽ không thể tìm một bộ đồ khác nếu từ chối bộ quần áo này!"
Trương Ái Ái bên cạnh cũng không khỏi lên tiếng thúc giục Tử Lạc đồng ý, hai người Tử Lạc và Vương Thần vốn nên tách ra thì tốt hơn!
Nhưng mà xem ra, Vương Đặc Nhĩ này cũng không khỏi có tình ý với Tử Lạc chứ?
Nếu đã vậy thì không khỏi có chút khó khăn!
"Được, thật sự rất cảm ơn anh Vương Đặc Nhĩ, tôi sẽ mặc!"
Nói dứt lời Tử Lạc liền nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, trong tâm Vương Đặc Nhĩ luôn dặn lòng mình chỉ là đang bù đắp lại những tội lỗi trước kia của Mễ Trường Lộ....
Đúng lúc đó Vương Thần cũng sải bước đến chỗ Tử Lạc, hắn quét mắt một cái lập tức liền không thấy bóng dáng Vương Đặc Nhĩ cùng Trương Ái Ái.
Bọn họ cũng không khỏi một chút hiểu ý.
"Tiểu Lạc, em thật sự muốn tắm biển sao?"
"Đúng vậy, tôi chuẩn bị đi đây!"
"Em chắc chắn?"
"Ừm!"
"Thật sự?"
"Ừm?"
Nói rồi Vương Thần mang theo một chút dáng vẻ cô đơn nhét vào tay Tử Lạc một lọ kem chống nắng rồi xoay lưng ly khai.
Chỉ là Tử Lạc cảm thấy dáng vẻ này của Vương Thần có chút đáng thương, thật sự rất muốn chạy đến hỏi xem hắn có vấn đề gì sao?
Nhưng mà Trương Ái Ái một bên đang thúc giục Tử Lạc đi thay đồ, nếu đã vậy một lát nữa hỏi cũng không sao!
Vương Thần quay trở lại nằm trên một chiếc ghế gần đó, hắn đeo mắt kính râm rồi nằm đó như thể đang ngủ.
Chỉ là hắn vẫn đang suy nghĩ, nếu có ai hỏi hành động hắn làm nhiều nhất trong cuộc đời chắc có lẽ là suy nghĩ.
Hắn đang nghĩ, Tử Lạc chẳng lẽ không có chút tình cảm gì với hắn sao, cô không hề cảm thấy ngực mình đập rất nhanh và thi thoảng còn như đang bay trên cao sao?
Cô không hề cảm thấy một tí nào sao?
Cái cảm giác này là gì, tuy hắn rất nghi ngờ có lẽ nào hắn đã thích cô nhưng hắn lại nghĩ bản thân không thể thích cô.
"Lúc nãy....anh làm sao....?"
Vẫn còn đang miên man trong suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nghe thấy bên cạnh mình có một giọng nói rất quen thuộc, hiển nhiên là Tử Lạc.
Ngay lúc vừa ngước đầu lên hắn lập tức chấn động, bộ quần áo cô đang mặc trông rất năng động, để lộ vòng eo con kiến mà hắn yêu thích nhất.
Lập tức hắn tháo mắt kính ra rồi nhìn xung quanh, sau khi xác định không có nhiều người chú ý đến Tử Lạc mới yên lòng.
Đa số đều đang chăm chú vào Trương Ái Ái hở trên hở dưới, hở tất cả.
"Tiểu Lạc, ai cho em ăn mặc hở hang như vậy?"
Hắn bỗng đứng lên, trên mặt đầy thần sắc trầm trọng, hai tay đã sớm ôm Tử Lạc vào lòng, hiển nhiên là mang tính chất chiếm hữu trăm phần trăm.
Vương Thần dễ dàng nhìn ra sau lưng Tử Lạc liền thấy dáng người bốc lửa của cô đã sớm lộ ra hết rồi, rốt cuộc là tên khốn nào đã đưa cô ấy mặc thứ này?
Lúc đó, Vương Đặc Nhĩ đang cùng Hàn Minh Cảnh uống cocktail thì bỗng từ sống lưng liền ớn lạnh một cái, gió biển từ khi nào lại lạnh như thế này chứ?
Thật không biết hai cô nàng kia còn muốn bọn hắn chờ bao lâu nữa, đã uống tới hai ly chuẩn bị sang ly thứ ba rồi vẫn chưa thấy người nha!
Bỗng từ xa, hai bóng dáng gồm Trương Ái Ái và Vương Thần tiến đến gần hơn, Tử Lạc....nhìn không thấy a?
Lúc này, Vương Thần nhìn trái nhìn phải rồi nhìn ra sau lưng nói gì đó, lập tức Tử Lạc đứng sau lưng hắn nãy giờ liền bước ra.
Người đàn ông kì lạ này cứ một mực bắt cô đứng sau lưng chẳng hiểu để làm gì nữa, che nắng sao?
"Oa, cô quả thật rất xinh đẹp nha!"
Lời này cất ra từ miệng Hàn Minh Cảnh, Trương Ái Ái ngay từ đầu vốn làm bộ dáng thẹn thùng nên không hề nhìn đến Hàn Minh Cảnh hay Vương Đặc Nhĩ.
Cứ ngỡ là hai người họ nói mình nên định khách sáo vài câu nhưng chẳng ngờ.
"Cậu có mà khen, nói cho tôi biết, hai người các cậu là ai đã đưa cho cô ấy bộ đồ này?"
Thái độ của Vương Thần rất nghiêm túc khiến mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, nếu như không tính Trương Ái Ái thì chỉ có một mình Hàn Minh Cảnh đang cười trộm.
Ố là la Vương Thần là đang ghen!
"Là tôi! Có chuyện gì sao?"
Vương Đặc Nhĩ tuy không biết Vương Thần là đang tức tối chuyện gì nhưng vẫn lên tiếng, dù gì chuyện này cũng không có gì là sai trái nha?
Chẳng phải Tử Lạc rất đẹp sao?
"Hừ, cậu cho cô ấy mặc bộ đồ này là có ý gì? Nếu đã vậy thì cũng đi tìm cho tôi một thứ có thể mặc để bơi đi!"
Phụt!
Còn bày đặt giận dỗi, sợ mất vợ sao không nói thẳng đi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.