Ở trong vòm ngực anh, Ngọc Vân vẫn khóc thút thít, làm Thiên Phong bối rối anh lên giọng dỗ dành.
-Bà xã đừng khóc. Ai làm em khóc nói anh nghe, anh đi tính sổ người đó trả thù cho em.
Giọng nói trầm ấm, mang theo lời ngọt ngào của anh không những không làm cô vợ của mình ngừng khóc mà càng khiến cho cô khóc to hơn.
-Hu hu... Ông xã...hu hu... Anh đừng nói nữa, để em ôm anh một lúc nữa được không.
Vòng tay cô siết chặt lấy anh, như muốn không cho anh cơ hội chống trả.
Toàn thân của Thiên Phong vì câu nói này của cô mà trở nên mềm mại, cả thân thể như bị điểm huyệt im lặng để cho cô vợ mình ôm thoải mái.
Qua một lúc, Thiên Phong mới lên tiếng:
-Em ôm đủ rồi thì có thể nói cho anh biết vì sao em khóc được không?
Ngọc Vân nhẹ đẩy anh ra, hốc mắt đỏ hoe, rồi từng giọt nước mắt chảy dài hai bên gò má, cô nhìn anh, nghẹn ngào nói:
-Em thương anh nên mới khóc.
Lời cô vừa dứt, cũng là lúc viền mắt ươn ướt, anh đưa tay gạt đi dòng lệ trên mặt cô.
-Anh không sao, bây giờ anh thấy trong người rất khỏe. Em yên tâm nhé, đừng khóc nữa.
Nói rồi anh dùng sức bế ngang người Ngọc Vân lên.
-Em không được khóc nữa, còn bây giờ lên giường ngủ với anh.
-Em nặng lắm, anh thả em xuống được không.
-Nếu em còn lên tiếng anh sẽ đánh gãy chân em.
Giọng nói anh rất kiên định pha chút bá đạo, làm Ngọc Vân trong lòng có hơi căng thẳng, nhưng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-toi-cau-xin-buong-tha/1329025/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.