Buổi tối, khi Thiên Phong vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ say, Ngọc Vân vẫn ngồi bên cạnh anh, chiếc hộp gỗ cô cẩn thận để trên bàn, trên tay cô còn cầm hộp quà nhỏ do Thiên Phong đưa cho, lúc đó anh còn nói món quà này là ba tặng.
Ngọc Vân nâng niu món quà trong lòng, nhưng lại chần chừ không dám mở ra, dường như có một nỗi bất an đang len lỏi trong từng tất da thịt cô, Ngọc Vân cảm thấy huyết quản của mình đang ngưng lại, cô cố gắng hít vào một hơi để trấn tĩnh bản thân mình, đôi tay cô run run chậm rãi mở chiếc hộp ra.
Bên trong chiếc hộp là một lá thư được xếp ngay ngắn, Ngọc Vân cẩn thận mở từng nếp gấp, trên trang giấy trắng là những câu từ ngắn ngủi, nhưng chứa đựng sự chân thành của người viết, Ngọc Vân đọc thầm lá thư đang cầm trong tay:
"Ngọc Vân, ba hy vọng con sớm đọc được bức thư này, để nghe được những lời thỉnh cầu của ba.
Ba biết từ khi lấy Thiên Phong đến nay con đã chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ, uất ức, ba cũng biết hiện tại trong lòng con đang rất mâu thuẫn, rất muốn rời khỏi Thiên Phong càng xa càng tốt, nhưng ba cầu xin con đừng rời bỏ nó. Ba biết mình làm thế là quá ích kỷ nhưng ba không còn cách nào khác.
Từ nhỏ, lúc lên năm tuổi, nó đã phải chịu đựng nỗi đau từ tâm hồn đến thể xác, cũng từ đó đã để lại trong tâm trí
nó một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho đến ngày nay, thậm chí đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-toi-cau-xin-buong-tha/1329023/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.