Hạ Băng Tâm giận dữ quay về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hàn. Tay cô thoăn thoắt vơ vét mọi thứ, dường như nỗi lòng cô đang bị tản đá phẫn nộ đè nặng, những giọt nước mắt tủi hờn cứ tuôn rơi thành dòng. Cô không ngờ kiếp sống ăn nhờ ở đậu lại nhục nhã đến như thế này.
Sau khi nghe quản gia Hàn báo cáo tình hình thì Giang Bách Hợp vội vã chạy lên. Khi đụng mặt Hàn Lạc Thần ở cầu thang bà liền hỏi:
“Con đã nói gì mà khiến Tâm Tâm đòi ra khỏi nhà họ Hàn thế hả?”
“Là cô ta tự chọn rời đi.”
Đương nhiên Giang Bách Hợp sẽ không tin, ánh mắt bà trừng lên vẻ phẫn nộ:
“Là con ép nó đúng không? Hàn Lạc Thần con có còn là con người nữa không hả? Dù sao con bé cũng được xem là ân nhân của nhà chúng ta mà. Nếu con không cản nó lại thì mẹ sẽ lập tức vào bệnh viện bảo bác sĩ moi tim lão Hàn trả lại cho nó.”
“Tuỳ mẹ.” Hàn Lạc Thần cự tuyệt.
“Được, con muốn mẹ là người bất nhân đúng không? Nếu thế bây giờ mẹ sẽ lập tức ngã từ trên cầu thang này xuống trả lại mạng sống cho mẹ Băng Tâm.”
Hàn Lạc Thần hơi hốt hoảng bước tới:
“Mẹ nói cái gì vậy hả?”
Đôi bàn tay Giang Bách Hợp vịn cứng thành cầu thang, ánh mắt bà quả quyết nhìn con trai:
“Con đứng yên đó. Bây giờ con đi giữ con bé lại hay là mẹ thả tay. Con nên nhớ Giang Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dung-hon-toi/2805574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.