Sau khi tan làm, Hàn Lạc Thần lại chẳng cưỡng nổi đôi chân mình, theo vô thức mà chạy tới bệnh viện. Anh xuất hiện bên ngoài cửa chính phòng bệnh khiến Trình Nhu thảng thốt:
“Hàn… Lạc Thần…”
Hạ Băng Tâm vẫn chăm chú gọt táo, cô nhếch môi cười nhẹ đáp lại:
“Trình Nhu, cậu đùa gì thế? Anh ta bây giờ chắc phải vui sướng lắm vì đã không còn ai cãi lại mình nữa.”
“Là thật đó…”
Theo bản năng Hạ Băng Tâm quay đầu, khi nhìn thấy Hàn Lạc Thần đứng sững sau lưng cô hốt hoảng, tất cả mọi thứ trên tay bung choèng rơi xuống đất, vô tình cô bị dao cứa vào đầu ngón tay.
“Á…á…” Hạ Băng Tâm kêu lên.
Hàn Lạc Thần hốt hoảng lao tới nắm lấy tay cô:
“Có sao không? Não cô có vấn đề à?”
Hành động ấy của anh khiến cô chết sững, mọi loại cảm giác đều tiêu biến, chỉ vô thức làm theo chỉ dẫn của anh.
Vừa lúc Lục Viễn tới, thấy bàn tay Hạ Băng Tâm chảy đầy máu me liền xuýt xoa:
“Bị làm sao thế? Nào, tôi đưa cô tới phòng băng bó lại.”
Đột nhiên Hàn Lạc Thần nắm lấy tay Lục Viễn cản lại.
“Để tôi.”
Lục Viễn hất cánh tay Hàn Lạc Thần ra:
“Nhưng tôi là bác sĩ.”
Hàn Lạc Thần vẫn cứng đầu không buông:
“Vết thương nhỏ như này không cần phiền tới bác sĩ đâu!”
Lục Viễn ra sức cãi lại:
“Xử lí không đúng cách sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.”
Cảnh tưởng trước mắt khiến Hạ Băng Tâm ngây người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dung-hon-toi/2805568/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.