Ngoài trời sấm chớp gió mưa nhưng mãi vẫn không thấy Hạ Băng Tâm quay về, lòng Hàn Lạc Thần như lửa đốt, thấp thỏm lo âu. Anh đã gọi tới chục cuộc điện thoại nhưng đều nhận lại hai chữ thuê bao.
Không ỉ ôi suy nghĩ anh lái xe giữa tiết trời mưa gió tìm tới công ty. Thế nhưng trong không gian tối tăm ấy lại chẳng có lấy một bóng người. Nỗi bất an cứ bủa vây lấy tâm trí khiến anh trở nên mụ mị.
Anh nhấc máy gọi Lưu Tố Như:
“Điều tra thử xem Hạ Băng Tâm đang ở đâu?”
Một lát sau, Lưu Tố Như gọi tới:
“Cô Hạ đã tới nhà kho ở Vĩnh Xuyên.”
“Cô ấy tới đó làm gì?”
“Hình như là để giao tài liệu.”
Tiếng sấm rung trời lở đất khiến Hàn Lạc Thần càng thêm âu lo. Anh lái xe như bay hướng ra ngoài thành phố. Anh hiểu rõ nhà kho Vĩnh Xuyên nếu bị đóng bên trong sẽ rất tối và kinh rợn. Anh lại càng biết rõ nếu không tìm được người mở khoá chắc chắn sẽ không thể ra ngoài.
Mặc cho đường sá trơn như đổ mỡ anh vẫn lao vun vút đi Vĩnh Xuyên. Trái tim anh dường như bị một bàn tay bóp nghẹn. Nhịp thở anh ngắn và dốc hơn, nỗi lo cứ bủa vây lấy tâm trí anh, chưa bao giờ đầu óc anh hỗn độn như hiện tại.
Khi anh tới nơi thì Lục Viễn và Ôn Diêu đều đã có mặt sẵn. Anh là người tới sau, anh càng không phải là người cô nghĩ tới đầu tiên khi gặp chuyện.
Hàn Lạc Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dung-hon-toi/2805532/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.