Khi hai người họ quay trở về Hàn gia thì bóng đêm đã bao trùm khắp thành phố. Đúng là tiết đông chưa kịp cười trời đã tối đi rồi.
Thấy hai con cùng nhau quay về, Giang Bách Hợp tủm tỉm cười, bà gấp tờ báo đang đọc dở lại đặt trên bàn, ánh mắt hướng về các con và nói:
“Hai đứa về rồi sao? Mau lại đây… Mẹ có chuyện muốn nói.”
Cả hai đồng tiến lại ngồi xuống bên ghế sô pha, Giang Bách Hợp nắm lấy tay Hạ Băng Tâm, bà dành cái vuốt ve âu yếm và nâng niu trên đôi tay gầy mềm ấy.
“Mấy ngày nữa ở Hàn Thị có tổ chức tiệc kỉ niệm bốn mươi năm thành lập. Hai con sắp xếp tới dự nhé! Luôn tiện công khai về mối quan hệ của hai đứa.”
Trái ngược với vẻ mặt sửng sốt của Hạ Băng Tâm, Hàn Lạc Thần lại rất ung dung tự tại, như thể anh đã đoán trước được mọi việc.
“Tiệc đó có bố với mẹ là được rồi. Mấy ngày nữa ở công ty con cũng có tiệc kỉ niệm.”
Giang Bách Hợp kích động vỗ tay vang lên mấy tiếng liền, hí hửng cười cười nói tiếp:
“Thế thì hay quá. Cứ tổ chức chung luôn đi. Băng Tâm con thấy sao?”
Bị dồn vào thế khó, Hạ Băng Tâm chỉ đành cười gượng đáp qua loa:
“Con không biết…”
Không cho Hàn Lạc Thần cơ hội phản kháng, Giang Bách Hợp liền đứng dậy, chạy ngay về phòng. Trước khi đi bà vẫn không quên hắt lại mấy từ dành cho con trai.
“Bây giờ mẹ đi nói với bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dung-hon-toi/2805508/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.