Hàn Lạc Thần sau cơn say tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, thần trí lơ mơ như phiêu diêu trong mộng, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh rồi dừng lại ở ly nước mật ong ấm được đặt sẵn trên bàn. Anh tiện tay với lấy, ừng ực uống cạn.
Hạ Băng Tâm vừa sấy khô tóc đang từ trong phòng tắm bước ra, cô nhiu mày nhìn anh, lắc đầu cảm thán.
“Tửu lượng của anh kiểu gì vậy… Mới hai chai đã say bèm.”
“Đó là vì… anh không quen uống những thứ đó. Hơn nữa là tại ai chứ… nếu em không kéo đám người kia tới thì làm gì có chuyện anh say.”
Khom lưng cúi người, cô nhẹ nghiêng người nhìn anh, mép môi hé lên nụ cười khiêu khích.
“Có ai bắt anh phải uống đâu. Là tự anh uống đó chứ!”
Vẻ mặt Hàn Lạc Thần tối sầm lại, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm Hạ Băng Tâm. Anh thấu hận không thể ngay lập tức hôn lên bờ môi mật ngọt đó để chặn lại những lời lẽ sằng bậy kia.
“Hạ Băng Tâm… Em dạo này hơi to gan rồi đó.”
“Có sao?… Đâu có… Gan em vẫn nhỏ lắm mà.” Phía sau lời nói là hành động tặc lưỡi không thể nào đáng ghét hơn của cô.
Bất ngờ anh kéo cô ôm chặt vào lòng, cô ngơ ngác ngước nhìn lên, anh đẩy ánh mắt nhìn xuống. Trong khoảnh khắc ấy dường như mọi thứ đều ngưng đọng lại.
“Hàn Lạc Thần… buông em ra.”
Cô càn quấy khiến anh tức giận, đôi bàn tay anh giữ chặt lấy thân thể cô, chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dung-hon-toi/2805490/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.