Buổi sáng vừa về đến nhà, Bội Sam mệt mỏi trong người dự định vào phòng ngủ một giấc thì thấy anh trai của mình liền ngạc nhiên: “ Anh hai, anh về nước khi nào sao không nói với em?”
“ Công việc của em bận rộn đến thế thì thời gian đâu mà quan tâm đến anh... Không gặp hơn một năm mà trông em ốm đi rất nhiều, anh không thích điều này đâu”, nhìn thân hình mỏng manh của em mình nên anh trách.
Cô mang đến một ly nước trong bếp ra mời anh, ngồi xuống đáp: “ Được rồi được rồi, từ nay về sau em sẽ ăn thật nhiều món bổ dưỡng, tăng thêm mười kg nữa được không?... À, ba mẹ khỏe không anh? Cả tháng nay em bận quá nên không liên lạc thường xuyên với ba mẹ”.
Viễn Tống trả lời: “ Ba mẹ nhớ em lắm, suốt ngày cứ nhắc đến em. Mẹ cũng dự định về nước thăm em nhưng chứng đau đầu tái phát nên anh để mẹ ở nhà cho ba chăm sóc”.
Nghe được tin, cô lo lắng hỏi: “ Bây giờ mẹ như thế nào rồi anh?”
“ Ổn hơn nhiều rồi, em đừng lo quá”.
Giọng anh đột nhiên trầm xuống nói: “ Ari! Về Australia với anh đi... Anh đã tìm công việc cho em ở bên đó rồi, tốt hơn so với bệnh viện em đang làm”.
Cô cũng thẳng thắn đáp: “ Anh hai, anh cũng biết mục đích chính của em về nước là gì mà. Làm sao em có thể bỏ lại tất cả mà trở về với anh được?”
“ Chỉ với sợi dây chuyền đó sao? Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dien-vi-tinh/2447682/chuong-8.html