“ Sao thế? Anh không thích em à?”, giọng nũng nịu cô nói vào tai của anh.
“ CÚT”.
Ánh mắt đó thật đáng sợ, cô nhanh chóng lùi chân lại và chạy ra khỏi phòng.
Ngay lập tức Chí Vỹ cũng bước vào: “ Ông chủ lại không thích sao? Kể từ khi ở Sydney đến nay cũng đã hơn một năm mà ông chủ vẫn không chạm vào người phụ nữ nào khác. Lần sau tôi sẽ cố gắng tìm một người có hương thơm giống cô gái năm đó đem đến cho ông chủ”.
Anh đưa tay lên trả lời: “ Không cần, cậu đi ra ngoài đi”.
“ Vâng thưa ông chủ”, Chí Vỹ cúi đầu nghe theo, lập tức rời đi.
Bác Thần nhắm mắt cố gắng nhớ lại gương mặt của cô ấy năm đó nhưng căn phòng rất tối khiến anh không thể thấy được. Những gì anh có chỉ là mùi hương trên thân thể, nó dễ chịu đến khó tả. Mà người thứ hai có mùi hương này lại chính là Bội Sam.
Cơ thể dần trở nên mất kiểm soát, không hiểu vì sao khuôn mặt của Bội Sam cứ xuất hiện trong đầu anh.
Anh không chịu nổi việc cứ nghĩ về cô nên đã thay quần áo và lái xe đến thẳng nhà.
Chiếc xe tấp vào lề đường, một nơi khá tối, anh mở cửa xe bước ra đứng ở đầu xe ngước nhìn lên tầng trên còn bật đèn.
Đã giữa đêm rồi mà Bội Sam vẫn còn thức, cô đi ra ngoài ban công, đưa bàn tay nắm lấy sợi dây chuyền.
Ánh mắt cô hướng về phía bầu trời đêm, hy vọng rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dien-vi-tinh/2447653/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.