Doãn Lạc Lạc đã có vô số lần nghĩ rằng nếu như không gặp được nhân duyên, vậy chi bằng cứ để mặc nó đến đi, nhưng lúc này nó đến thực sự rồi cô lại muốn giá như nó đến chậm lại một chút. Bởi vì cô không thể nào chịu đựng nổi những gì hắn đã làm với cô, ngay cả khi hắn hận cô, Doãn Lạc Lạc cũng chỉ đành chấp nhận để mặc số phận cho hắn điều khiển.
Tại sao cô sợ khi đối diện với hắn, tại sao cô lại né tránh mỗi lần tiếp xúc với hắn? Tất cả đều vì cô sợ, cô sợ bản thân mình một lúc nào đó lại vì hắn mà sa ngã, sợ một lần nữa tự chính bản thân đắm chìm trong thế giới tự cô ảo mộng.
Cô sợ khi thức giấc, điều sợ hãi nhất chính là bị hắn bóp chết, những âm thanh đáng sợ sẽ luôn lải nhải bên tai cô mỗi đêm. Cô sợ tất cả những gì thuộc về hắn sẽ có một ngày tự tay hắn đem nghiền nát hết.
Doãn Lạc Lạc lấy hết can đảm ngồi trước cửa sổ kính, nhìn làn mưa không ngớt ngoài kia, từng giọt nước chảy thành một vệt dài trên cửa kính, ngón tay cô bất chợt đưa lên vẽ thành một hình trái tim, ngu ngốc viết tên mình lên, bên cạnh còn có tên hắn, giật mình vì hành động vừa rồi cô đưa tay lên xóa vội vàng, cô vừa mới làm gì vậy, tại sao lại viết tên hắn?
" Làm gì vậy?" bất ngờ có âm thanh phía sau vang lên khiến cô giật mình nhảy dựng lên, đưa lưng dán sát cửa sổ, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, giống như một con búp bê đáng yêu đang ngại ngùng.
Doãn Lạc Lạc lắc đầu, rồi lại nhìn hắn, người đàn ông này, dáng vẻ lạnh lùng, khí chất phi phàm, dung mạo song toàn, sự nghiệp phát triển cao. Thật sự mà nói là mẫu người lý tưởng của tất cả cô gái, nhưng mà cô vẫn không quên thân phận của mình, vẫn không quên cô gả vào đây là vì ép buộc, thân phận cô và hắn vốn dĩ ngay từ đầu đã là một đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau, thế nhưng số phận lại sắp đặt bọn họ ở cạnh nhau, nhìn thấy nhau, thậm chí chỉ cách khuôn mặt hắn trong gang tấc, nhưng lại xa xôi đến vậy, giống như đi một vòng trái đất vẫn không cách nào chạm vào được.
" Anh sao vào phòng tôi không gõ cửa" bỏ qua câu hỏi của hắn, cô lấy lại dáng vẻ cố gắng chấn tĩnh tinh thần trả lời, giống như chỉ cần cô không mở miệng hắn sẽ lập tức bóp cổ cô vậy.
" Cô nghĩ thế nào?" Tiêu Nhất Hàn gằn giọng, lời nói không dùng sức lớn nhưng đủ để làm cho cô có phần sợ hãi, đôi mắt xanh lục trong đêm tối giống như viên ngọc saphire phát sáng, có thể khiến đối phương lạnh sống lưng, cô nhẹ cười, dương mắt nhìn Tiêu Nhất Hàn.
" Tôi cũng không nghĩ anh lại xuất hiện ở phòng tôi đâu, bởi vì anh rất ghét tôi mà phải không?" không chịu yếu thế, cô ngang nhiên đối đáp lại khiến hắn nhếch khóe miệng để lộ nụ cười tà mị, hàm răng trắng muốt giống như con ác ma đang hung hăng chuẩn bị ăn thịt cô.
" Doãn Lạc Lạc, tôi thật không ngờ thủ đoạn của cô đủ đê tiện để được gả vào đây, tài ăn nói sắc bén cũng không kém" Tiêu Nhất Hàn vừa rồi là đã nhìn thấy cô viết gì trên cửa sổ, hắn nghĩ cô có lẽ đã có tình cảm với hắn. Nhưng, tất cả đều bị hắn phủi bụi, với hắn mà nói tình cảm của cô không đáng một đồng, thứ tình cảm rách nát ấy giống như một vết dơ đối với hắn chỉ càng thêm chán ghét. Thứ cô muốn, nhất định là tài sản của Tiêu Thị, loại phụ nữ như cô hơn người khác ở chỗ biết lạt mềm buộc chặt, trước mặt hắn vẫn luôn chưng ra cái bộ mặt thanh thuần giả tạo, thật khiến hắn chán ghét.
" Tôi không muốn nói với anh, giờ mời anh ra khỏi phòng tôi" Doãn Lạc Lạc mệt mỏi bước ngang qua người hắn, mỗi lần đối diện với hắn cô vẫn không bao giờ nói lý lẽ được, hà cớ gì phải làm khó dễ cô, cơn mưa ngoài kia vẫn rơi rớt đều đều, âm thanh giọt mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ giống như những cây kim đâm vào sâu vào đáy lòng bọn họ, vĩnh viễn không có cảm giác được vì sao lại đau đớn đến vậy?
Tiêu Nhất Hàn vươn đôi tay thon dài ra túm lấy cánh tay cô, một cước đẩy té xuống giường, không do dự ép chặt cô bên dưới, cảm xúc cô dường như đang đảo lộn, nhịp tim cũng bất thường, tại sao lại mãnh liệt đến thế? Nhất là khi tiếp xúc gần như thế này với hắn, bàn tay nhỏ bé bất chợt run nhè nhẹ, vẫn là không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
" Xin anh tự trọng, buông tôi ra" hắn nhìn cô gái phía dưới toàn thân phát run, đôi môi khẽ phun những lời nói độc ác, còn có hơi thở lạnh như băng, ánh mắt tà mị nhìn thẳng vào cô không có đường lui.
" Đây là điều mà chẳng phải cô tốn công làm nhất sao? Thế nào, để tôi giúp cô thành toàn" bờ môi ấm nóng áp chặt lên cánh môi đỏ mọng, nụ hôn ướt át mang theo mùi vị bạc hà thơm dịu nhẹ khiến đầu óc cô mông lung giãy dụa, chỉ là càng khiến hắn thêm mãnh liệt, bàn tay vô thức tát thẳng vào khuôn mặt hắn, cô không cho phép hắn sỉ nhục mình, càng không cho hắn chạm vào mình, đây là giới hạn cuối cùng mà cô có thể nhẫn nhịn vào lúc này.
" có gan lớn" Tiêu Nhất Hàn nhếch miệng, nụ cười càng thêm nguy hiểm, xem ra cô rất thích bạo lực, được, vậy hắn sẽ cho cô biết, bạo lực sẽ đem lại cảm giác mạnh như thế nào. Còn dám tát hắn, cô là người đầu tiên, vậy đêm nay cô khóc lóc cầu xin hắn đi.
" Buông ra" Doãn Lạc Lạc hoảng sợ hét lớn, vô thức giãy dụa, hắn thật đáng sợ, hắn giống loài ác ma không có cảm xúc, hắn chính là một tên khốn khiếp. Tại sao lại đối xử như vậy với cô, cô không cam tâm, cô không muốn, một chút cũng không muốn.
" Tôi cũng đã cảnh cáo nhiều lần rồi, cô đừng tự mình ảo tưởng, trong mắt tôi cô chính là loại phụ nữ tham tiền, thân thể này không biết đã bao nhiêu người chạm qua rồi" hắn dừng lại, đưa bàn tay to lớn luồn vào vạt áo ngủ, tìm đến nụ hoa bóp mạnh một cái.
" Buông tôi ra, tôi biết sai rồi... Buông ra... A...." cô vặn vẹo thân mình cô thoát khỏi bàn tay hắn đang ghì chặt, nhưng sức lực cô không đủ lớn để đấu với hắn, cô bất lực giãy dụa, đôi mắt ướt đẫm nhìn tên ác ma trước mặt, lúc này hắn giống như một tên máu lạnh không còn để ý bất cứ điều gì cứ như vậy điên cuồng xé áo ngủ cô tan nát làm hai mảnh.
" Dì Tô... Cứu cháu với, buông ra... Anh mau buông tôi ra..." cô hét lớn liên tục lắc đầu, lực cánh tay cô dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực hắn nhưng tất cả đều vô dụng, ngay cả dì Tô cũng không dám bước vào phòng, bà không hiểu tại sao thiếu gia lại trở nên thay đổi như vậy, xem chừng cô gái này phải chịu đau khổ dài rồi.
" Hôm nay tôi sẽ phá lệ không ngại dơ bẩn mà chơi đùa cùng cô"
Âm thanh khàn khàn càng thêm quyến rũ, nhưng lời nói sắc bén không ai so kịp, cô vẫn như cũ, thật hoảng loạn né tránh hắn, nước mắt dàn dụa bất lực nhìn bàn tay hắn đang làm loạn trên ngực mình.
" Tôi cầu xin anh, tôi biết sai rồi, anh nói gì tôi cũng sẽ nghe, nửa lời không cãi lại..." giọng nói cô mệt mỏi đau đớn, còn có tuyệt vọng. Cánh tay hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn cô, nhìn dáng người thon gọn, cặp ngực đẫy đà đang hiện lên trước mặt, thật quyến rũ không cách nào rời khỏi, hắn giật mình với suy nghĩ vừa rồi, bàn tay vô thức siết chặt lại, đôi mắt vằn lên tia máu, từng lời nói rít mạnh qua kẽ răng.
" Cút, cút ngay cho tôi" Hắn tức giận đem cô ném mạnh xuống sàn, Doãn Lạc Lạc cố nén đau đớn ôm chiếc áo khác mặc vào người rồi chạy khỏi phòng, đêm nay cô cuối cùng đã nhận được một điều, thì ra hắn lại đáng sợ đến vậy, khiến cô không cách nào không sợ hắn, chỉ có thể mau chóng chạy xuống dưới khuất tầm mắt, phút chốc cô nghe trong phòng vang lên tiếng đập vỡ đồ đạc.
Doãn Lạc Lạc bật cười, cuộc hôn nhân này liệu ba mẹ cô có hài lòng, đây là cuộc sống mà bọn họ muốn dành cho cô sao, tất cả, cô cũng chỉ là kẻ chịu ghánh vác tất cả mọi chuyện này. Tiêu Nhất Hàn, anh đời này, vẫn là kẻ tổn thương em nhất, vĩnh viễn đối xử tàn nhẫn với em, liệu anh có thể dịu dàng với em một phút thôi có được không? Tại sao lại hận em đến vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]