Mirai Ritsu là người có xã khủng trạch tử rất nhỏ.
『 3000 thế giới ~DokiDoki luyến ái sinh tồn vật ngữ*! 』
*Vật ngữ: Monogatari ( 物語 (vật ngữ)) là một dạng văn học trong văn học Nhật Bản truyền thống, một câu chuyện tường thuật dạng văn xuôi kéo dài có thể so sánh với sử thi. Monogatari được gắn chặt với các khía cạnh của truyền thống truyền miệng, và hầu hết luôn đề cập đến một câu chuyện hư cấu hoặc được tiểu thuyết hoá, kể cả khi kể lại một sự kiện lịch sử.
( Nguồn: Wikipedia)
Trò chơi này cô đã nhớ không nổi chính mình mua khi nào, chỉ là trước đó khi đang sửa sang lại phòng đột nhiên tìm được, vừa lúc không có việc gì làm liền dùng để giết thời gian.
Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới chính là, giết thời gian cũng đem chính mình tiến vào thế giới trong game.
— — Ngày Chủ Nhật — —
10:23 AM.
Còn đang trong giấc mộng Mirai Ritsu bị tiếng chuông cuộc gọi của điện thoại đánh thức, vốn cho rằng trạch tử người liên hệ chỉ có một chữ số giống cô lần này nhận được lại là điện thoại chào hàng, cho nên nhìn cũng không nhìn liền ấn từ chối, nhưng không bao lâu sau tiếng chuông lại không ngừng kiên trì mà vang lên lần nữa.
“...... Alô?”
“Còn chưa tỉnh ngủ sao? Tối hôm qua lại thức khuya?” Đầu dây bên kia là một giọng nam nhẹ nhàng khoan khoái, trong giọng nói lộ ra một cổ quen thuộc.
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ khí mang theo ý vị hững hờ kia lại cực kỳ chắc chắn.
Mirai Ritsu trầm mặc một chút: “Xin lỗi, anh gọi nhầm rồi.”
Vừa chuẩn bị cúp điện thoại, liền nghe được đối phương dường như hoang mang ‘ Hả? ’ một tiếng, sau đó thở dài: “Ritsu, bây giờ anh đang vô cùng đau lòng, coi như là ngủ hồ đồ cũng không đến nỗi ngay cả giọng của bạn trai cũng không phân biệt được đi, điều này làm cho anh cảm giác mình giống như bị em tùy tiện nhặt từ trong thùng rác ra vậy.”
Nửa thật nửa giả oán giận, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng như cũ.
Sau khi nghe được tên của mình liền theo bản năng nhớ lại những người quen biết có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mà quen thuộc nhất chẳng qua chỉ là tiểu ca cơm hộp với chuyển phát nhanh cô thực sự nhớ không nổi, mãi cho tới khi một tiếng ‘ bạn trai ’ làm cô đột nhiên giật mình.
Tiên nhân khiêu*?
*Tiên nhân khiêu: từ lóng, chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường là do hai người nam nữ phối hợp với nhau. Người nữ dùng tình dục để câu dẫn đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.
"Anh là ai?"
Đối phương phát giác không thích hợp, trong trầm mặc chỉ có thể nghe được âm thanh dòng xe cộ trên đường cái của bên kia.
Khi cô bắt đầu bất an, mới rốt cuộc mở miệng: “Anh là Dazai, em làm sao vậy?” Dứt lời lại tiếp tục nói, “Hiện tại anh đang đến, em ở nhà chờ anh.”
Mirai Ritsu ngây ngốc nhìn điện thoại bị ngắt, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên ghi chú của người liên hệ — — Dazai Osamu.
Sau đó cô rốt cuộc nhớ lại giọng nói này.
Đây không phải là nhân vật tối hôm qua mới công lược xong trong Otome game sao!
Cô lại mở danh bạ ra, nhìn bên trong nhiều ra 50 đối tượng liên hệ lâm vào trầm mặc.
Điên thoại vẫn là điện thoại của cô.
Nhưng mà điện thoại của cô có lẽ đã trưởng thành, học được tự mình tăng thêm người liên hệ cho cô.
Liếc mắt nhìn một cái, danh bạ đều là nhân vật công lược của cái Otome game kia.
Mirai Ritsu cơ hồ té lộn nhào xuống giường đi tìm đĩa game, nhưng làm sao cũng không tìm thấy.
Mười phút sau, cô ngồi yên trên mặt đất, rốt cuộc nhận rõ hiện thực, thậm chỉ muốn rút kẹo que ra để bình tĩnh một chút.
Nam nhân trong điện thoại vừa mới nói cái gì?
— — Hắn nói hắn tên Dazai, là bạn trai của tôi.
Dazai Osamu, nhân vật đã công lược.
Cán bộ trẻ tuổi nhất tại ngũ của bến cảng Mafia, người yêu thích tự sát.
Nếu quả thật chính là vấn đề của cái game kia......
Mirai Ritsu nhớ lại khi mới bắt đầu chơi đã từng kinh ngạc cảm thán số lượng kinh người của 50 nhân vật công lược, lại nghĩ nghĩ tiến độ công lược của mình, cuối cùng lại lục danh bạ lần nữa......
Chắc là không thể đâu.
Sao có thể đồng thời có nhiều bạn trai như vậy a ha ha.
Chờ một chút — —
Mirai Ritsu gắt gao nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cô vốn tưởng rằng hai cuộc gọi buổi sáng hôm nay đều là của Dazai, nhưng mà hiện tại lại nhìn thấy tên của đối tượng cuộc gọi nhỡ — — Bakugo Katsuki.
‘ Rầm Rầm Rầm — —! ’
Tiếng đập cửa liên tục không ngừng cho thấy tâm tình không kiên nhẫn của người tới.
Nhớ tới trước đó trong điện thoại Dazai nói hiện tại đang đến, mới rửa mặt Mirai Ritsu không tự chủ được mà lo âu, cắn chặt răng vẫn là đứng dậy đi mở cửa.
Không thành vấn đề, ngẫm lại cốt truyện của game, hiện tại cố gắng làm bộ lúc nãy là ngủ mơ......
‘ Cạch — —’
...... Ơ.
Đứng ngoài cửa không phải người yêu thích tự sát như cô nghĩ, mà là một đầu hoả long táo bạo.
“Chậm muốn chết!” Mở cửa ra chính là một câu rống.
Đối phương mặc áo ba lỗ màu đen, trên người còn có chút mồ hôi ẩm ướt, dường như vừa mới rèn luyện xong, trong tay cầm theo túi tiện lợi chứa các loại rau quả loại thịt.
Bakugo Katsuki, nhân vật đã công lược.
Lập chí trở thành anh hùng NO.1 quân dự bị, mỗi một tế bào đều nhét đầy lòng tự trọng.
Sau khi thu hồi cái tay thiếu chút nữa gõ lên đầu của mình, đối phương liền đương nhiên đi vào cửa trước, còn thuận tay đóng cửa lại, mục đích minh xác đi đến phòng bếp: “Buổi sáng làm gì mà không nhận điện thoại của tao? Sẽ không lại thức khuya ngủ quên đi? Được rồi, nhìn dáng vẻ của mày là biết vừa mới dậy, tao đi nấu cơm trước, mày nhanh đi rửa mặt đi.”
Mirai Ritsu nhìn thiếu niên tóc vàng đang đeo tạp dề cả người đều ngốc.
Cậu lại là gì của tôi a?
Cô đứng một hồi lâu cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Bakugo Katsuki nhìn bộ dáng ngơ ngác của thiếu nữ, nhịn không được nhíu mày đi tới.
Hắn tùy ý mà lau vài lần trên tạp dề, lau đi mồ hôi trên tay, sau đó sờ lên trán của cô: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Áo ba lỗ màu đen phác hoạ rõ ràng dáng người của đối phương, kiệt ngạo khó thuần lông xù màu vàng tro bởi vì mồ hôi mà thoáng rủ xuống, nhiệt khí mờ mịt ập vào trước mặt không khí ái muội.
Thiếu niên giữa mày hơi nhíu, khó có được bình thản mắt đỏ hơi hơi rủ xuống nhìn chăm chú vào cô.
Nói thật, Bakugo Katsuki là cái mặt ác, tuy rằng ngày thường nhan giá trị cơ bản đều bị nhan nghệ ấn trên sàn nhà cọ xát, nếu có bảng xếp hạng gương mặt của nhân vật phản diện, hắn tuyệt đối là người cầm cờ đi trước, nhưng dáng vẻ hiện tại thật sự làm người ta mặt đỏ tim đập.
Mirai Ritsu quẫn bách lùi lại vài bước.
Lo âu trong lòng bởi vì người xa lạ mà không ngừng dâng lên, nhưng cô vẫn nhẫn nại hỏi: “Không phải, cậu làm sao đột nhiên tới?”
“Ha?” Bakugo Katsuki vẻ mặt bộ dáng ‘ mày đang nói lời nói ngu xuẩn gì vậy ’, “Không phải đã nói rồi sao? Dù sao tao hiện tại mỗi ngày rèn luyện trở về sẽ đi qua nơi này, vừa lúc nấu cơm cho mày, bằng không mày lại muốn ăn những thứ thực phẩm rác rưởi hay cơm hộp đi.”
Mirai Ritsu lúng ta lúng túng nói: “...... Nhưng tôi thực sự không biết nấu cơm, hơn nữa rất phiền toái.”
“Tao biết.” Thiếu niên trước mặt không biết nghĩ tới cái gì, thoáng không được tự nhiên mà quay đầu đi, “Dù sao tao biết là được, sau này tao nuôi mày.”
Mirai Ritsu biểu tình có chút không khống chế được.
Cách nói này của cậu có chút nguy hiểm a, nên sẽ không......
' Cốc cốc cốc — —'
Cửa lại lần nữa bị gõ vang.
Bakugo Katsuki vừa lẩm bẩm ‘ Ai vậy ’ vừa mở cửa.
Sau đó cùng thanh niên tóc đen ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau.
Đối phương nhướng mày, mở miệng trước: “Xin hỏi cậu là?”
“Ha? Lời này hẳn là tôi hỏi anh đi.”
Mirai Ritsu cảm giác có hơi không ổn.
Chờ, chờ chút — —
Nhưng mà hiển nhiên Bakugo Katsuki cũng không có cùng cô đạt tới tình trạng tâm ý tương thông, hắn khôi phục gương mặt hung ác thường ngày, vô cùng tự nhiên chỉ thiếu nữ bên cạnh: “Tôi là bạn trai của nó.”
“Cho nên, anh là ai?”
Trong lòng Mirai Ritsu lập tức ' lộp bộp ' một chút.
Trong đầu vang vọng hai chữ — — ‘ Xong rồi ’!
Thanh niên khuôn mặt tuấn tú ngoài cửa, áo khoác màu đen làm thân hình hắn càng thêm thon dài, trong cổ áo sơmi có thể thấy được rõ ràng băng vải màu trắng bên dưới.
Sau khi nghe được lời này hắn đem tầm mắt chuyển tới biểu tình trống rỗng trên mặt của thiếu nữ, chậm rãi câu lên khoé môi, trong hai tròng mắt đen nhánh lại không hề có ý cười.
Hắn nhìn chăm chú vào đối phương không nhanh không chậm nói — —
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Mirai Ritsu, vào ngày đầu tiên xuyên qua, liền tao ngộ lật xe.
Là cái loại hoàn toàn vô pháp cứu giúp xe sắp hư người sắp chết này.
Anh hùng quân dự bị đối đầu cán bộ Mafia.
Cô cảm thấy chính mình có thể phải qua đời ngay tại chỗ.