Lúc bữa cơm ăn đến sắp kết thúc, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Hoằng Trú đã buông chiếc đũa xuống, đang cầm ly rượu chậm rãi uống một ngụm nhất thời vui vẻ lên, buông ly rượu xuống đi đến trước cửa sổ, sắc mặt trở nên rất cổ quái.
– Đệ sao vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của đệ đệ, hoàng đế cảm thấy có chút kỳ lạ, thuận miệng hỏi.
– Tứ ca, đệ cũng không biết nên nói như thế nào. – Hoằng Trú dừng một chút. – Nếu không vẫn là tự huynh đến đây xem đi.
– Ân? – Hoàng đế quả thật rất hiếu kỳ, buông ly rượu xuống đi đến trước cửa sổ, vừa nhìn ra bên ngoài, nhất thời nguyên bản vẻ mặt thản nhiên lập tức thay đổi, sắc mặt âm trầm xanh mét tỏ rõ tâm tình của hắn hiện tại rất là không xong.
– Hoàng a mã?
Mắt thấy vẻ mặt của hoàng đế cùng Hoằng Trú không đúng, Phượng Loan cũng buông chiếc đũa xuống, cùng đi với Tình Nhi Lan Hinh đến bên cửa sổ.
Chỉ thấy cờ xí trên đường đón gió tung bay, còn có đội ngũ đang đi chậm rãi, rõ ràng là đại quân vừa trở về.
Này vốn nên là một chuyện vui.
Đại quân chiến thắng trở về, chẳng là là một chuyện vui vô cùng lớn sao?
Đáng tiếc…..
Ánh mắt Phượng Loan dừng ở con ngựa màu đen trước đội ngũ, nói đúng hơn, là hai người ở trên.
Nam tử trung niên thân mặc áo giáp, khuôn mặt tục tằng mang theo dũng cảm sang sảng chinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-quynh-dao-chi-phuong-loan/2020596/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.