Giả Chí Thanh: tôi chỉ là một con sói cô độc. (Tiểu Bạch: nhưng lại không có răng nanh)
~.~
Từ công viên trò chơi trở về, đưa Tiểu Bạch tới dưới lầu, Nhan Túc Ngang đang định quay về nhà nghỉ ngơi một chút, đã bị cú điện thoại truy hồn đoạt mệnh của Liên Giác Tu dí theo sát gót.
Nhấc điện thoại lên, giọng của Liên Giác Tu đã gào rú: "Tôi bên này đã quay xong hết rồi, cậu cho dù có đang du hí ở địa ngục cũng phải trở lại ngay."
Dùng giọng điệu kiểu này, không cần phải nói, hắn ta chắc chắn đang ở trạng thái bị ma nhập.
Nhan Túc Ngang cũng không so đo nhiều lời vô ích, nói ngắn gọn: "Mười lăm phút nữa."
Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn nói: "Anh nên xin nghỉ đi, nhìn anh tinh thần không được tốt lắm."
Nhan Túc Ngang ánh mắt chợt sáng lên nói: "Có một cách có thể giúp tôi hết mệt mỏi."
"Cách gì?"
Nhan Túc Ngang chỉ chỉ ngón tay: "Hôn tôi một cái."
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn hết mười giây, mới nói: "Tôi đã lớn rồi."
"..." Lớn với hôn nhẹ thì có liên quan gì chứ?
Tiểu Bạch nói tiếp: "Cái này chỉ dùng để lừa gạt con nít thôi."
...
Vì sao lúc hắn mong muốn Tiểu Bạch thông minh, cậu ấy lại rất ngờ nghệch. Còn khi mà hắn mong muốn Tiểu Bạch ngờ nghệch, sao cậu ấy lại thông minh muốn chết?
Nhan Túc Ngang ủ rũ chọc chọc tay lái.
Đột nhiên, Tiểu Bạch ôm lấy cổ hắn hôn chụt một cái thật kêu lên má.
Nhan Túc Ngang khóe mắt liếc nhìn một gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-nghe-tieu-bach-hoa-tam-te-cu-oan/595086/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.