Thanh niên tóc vàng: Tôi không nghĩ sẽ phải đóng vai phụ, vậy mà rốt cuộc lại bị giao một vai rất là phụ. 
~.~ 
Xuống thuyền, Nhan Túc Ngang gọi một cú điện thoại, sau đó nói với Tiểu Bạch: "Tôi cần phải đi gặp một người bạn có chút việc. Anh ấy cũng ở gần đây thôi, cậu đi cùng với tôi có được không? Rồi tôi sẽ đưa cậu về nhà?" 
Tiểu Bạch nói: "Nếu mà phiền như vậy, tôi có thể tự về nhà được mà." 
"Không được!" Nhan Túc Ngang nói xong, phát hiện giọng điệu có vẻ quá cứng rắn, lập tức mỉm cười gỡ gạc: "Trời tối như vậy, cậu về nhà một mình không an toàn, cứ để tôi đưa cậu về." 
"Nhưng mà..." 
"Không nhưng nhị gì hết, chúng ta đi thôi." Nhan Túc Ngang đi vòng ra phía sau cậu, hai tay đẩy vai cậu đi tới. 
Hai người cứ thế kéo kéo đẩy đẩy, bước vào một ngõ nhỏ vắng tanh vắng ngắt. 
Nhan Túc Ngang hai tay từ từ hạ xuống thành một cái ôm, xa xa nhìn lại, thật giống như một đôi tình nhân đang thong thả dạo bước. 
Tiểu Bạch nói: "Chúng ta tập lại lời thoại lần nữa nha?" Cậu vẫn rất lo lắng cho ngày mai. 
Nhan Túc Ngang khóe miệng hơi cong lên: "Được." Trong giờ phút này khung cảnh này thêm vào một vài câu nói tình tứ quả thật không thể nào hợp hơn được. 
"Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?" 
Nhan Túc Ngang đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai của cậu: "Bởi vì em muốn tặng cho anh một sự bất ngờ." 
Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-nghe-tieu-bach-hoa-tam-te-cu-oan/595070/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.