Liên Giác Tu: Tôi mắng chửi mệt muốn chết chứ bộ.
~.~
Trước mong đợi chân thành của Nhan Túc Ngang, Đàm Phi rốt cuộc cũng òa khóc đúng theo ý nguyện, cho nên Liên Giác Tu nhức đầu mà tuyên bố tạm thời kết thúc công việc đi ăn trưa.
Thực ra hắn vào nghề đã lâu như vậy, số lần mắng mỏ làm nữ diễn viên bật khóc nhiều không sao kể xiết, có điều kiểu khóc trời long đất lở như Đàm Phi quả thật hiếm thấy. Năm đó lúc Trương Giai Giai khóc cũng chỉ là cắn răng chạy về nhà rồi mới òa khóc, không nghĩ rằng mới đi có vài năm không trở lại, khả năng chịu đựng của nữ diễn viên bây giờ lại giảm sút nhiều đến thế này.
Tiểu Bạch cũng đang rất chán nản, lúc ăn cơm có chút không tập trung.
Nhan Túc Ngang âu yếm vuốt vuốt tóc cậu: "Lần đầu tiên đóng phim, cậu diễn được như vậy là tốt lắm rồi."
"Nhưng mà tôi không hiểu cảm giác yêu say đắm mà đạo diễn nói là như thế nào?"
Nhan Túc Ngang âm thầm thở dài: "Chính là, nếu người ấy đang ở trước mắt cậu, cậu chỉ muốn dâng toàn bộ thế giới cho người ấy. Một khi người ấy không ở trước mắt cậu, cậu liền nhận ra cả thế giới này chẳng còn chút ý nghĩa nào."
Liên Giác Tu cầm hộp cơm đi tới, vừa lúc nghe được câu này, cười nói: "Cậu nên chuyển nghề làm nhà thơ đi, rất có tương lai đó." Hết quay phim, hắn lại biến thành một Liên Giác Tu hòa nhã vui tính.
Nhan Túc Ngang nói: "Nếu như đây là một lời khen tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-nghe-tieu-bach-hoa-tam-te-cu-oan/595067/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.