Tiểu Bạch mở miệng một câu, tỉ suất xem vô cùng cao, diễn đàn vô cùng náo nhiệt. 
~.~ 
Ba bốn phút trôi qua, nhưng đối với hai người bị kẹt bên trong thì dường như đã kéo dài ba 
bốn tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng có người chạy tới, ở bên ngoài hô to: "Có ai ở trong 
không?" 
Tiểu Bạch tới sát cửa, hét lớn trả lời: "Có tôi..." 
Bên ngoài im lặng: "Cậu là ai?" 
"Tằng... Bạch..." 
"Cứ chờ đi." Người bên ngoài lạnh lùng nói, đang định thong thả bỏ đi. 
Nhan Túc Ngang đột nhiên lên tiếng: "Còn tôi nữa." 
Tiếng bước chân ngay lập tức ngừng lại, sau đó trở thành tiếng ốc vít loảng xoảng cực kỳ 
khẩn trương, sau đó nữa là "lách cách"... đóng cửa rầm rầm. 
Mặc dù bị ngăn cách bởi mấy lớp cửa, Tiểu Bạch vẫn nghe văng vẳng tiếng người gào thét: 
"Má ơi, nhanh nhanh lên, Đại Thần bị kẹt!"Nhan Túc Ngang đột nhiên cong ngón tay gõ gõ vào vách thang máy. 
Âm thanh trong không gian bít bùng vang lên thật rõ ràng. 
Tiểu Bạch buồn bã nói: "Không nên phá hoại của công." 
Ngón tay Nhan Túc Ngang dừng lại: "Đừng lo, nếu có thiệt hại, cũng chỉ là ngón tay tôi thôi." 
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, thấy rất có lý: "Vậy à." 
... Vậy à cái gì mà vậy à? Lẽ nào cậu ấy muốn nói, nếu chỉ có ngón tay hắn bị thương, vậy 
thì không thành vấn đề sao? Nhan Túc Ngang cảm thấy nỗi tức nghẹn trong ngực ngày càng 
tăng lên. 
Trong giới giải trí hiện nay hắn cứ như mặt trời giữa ban trưa, đã rất lâu rất lâu rồi không còn 
nhớ thất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-nghe-tieu-bach-hoa-tam-te-cu-oan/260526/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.