Hắn cũng chẳng thèm gọi người đánh xe, chạy thẳng một mạch đến Đô sát viện ở trong thành tìm Hoằng. Hiện tại đang sắp đến giờ ra về, Hoằng bị hắn chặn lại, thấy hắn chạy vội đang thở hồng hộc, không khỏi kinh ngạc, vội vàng dẫn hắn vào trong phòng làm việc. 
Vân Hàng Chi ăn mặc mỏng manh, lúc chạy chẳng có cảm giác gì, đến bây giờ dừng lại mới cảm thấy lạnh, hắt hơi liên tiếp mấy cái liền. Hoằng vội vã khoác áo choàng dài ấm áp của mình lên cho hắn, lại đưa sang một tách trà nóng để hắn ủ ấm tay, hỏi: “Có chuyện gì mà gấp gáp đến vậy?” 
Vân Hàng Chi ngồi xuống, hai tay níu chặt lấy tấm áo choàng dài, cuộn tròn thân mình lại. Loại trang phục mùa đông này nhìn bên ngoài chỉ nghĩ là vải gấm tối màu tầm thường, nhưng bên trong lại là chất liệu lông chồn trắng, vải tơ tằm lạnh lót ở mặt trong, ngay cả cổ áo hay vạt áo cũng đều được bọc lụa, mặc trên người nhẹ tựa lông hồng nhưng lại cực kỳ ấm áp. Loại áo này Vân Hàng Chi cũng từng dùng, chẳng qua áo của hắn nhìn vào cực kỳ xa hoa, bên ngoài trang trí hết sức lộng lẫy, chiếc áo này ngược lại rất giản dị, hiển nhiên là đã cân nhắc đến thân phận không thích hợp để khoe khoang của Hoằng, cho nên chỉ may thành một tấm áo choàng dài chống rét. Vân Hàng Chi siết chặt nhung tơ thật dày ở bên trong, trong phút chốc bỗng cảm thấy mũi cay cay, nghĩ rằng bệ hạ đối với Hoằng thật sự rất tốt, thánh quyến sâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-long/595335/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.