Chương trước
Chương sau
"Trời ạ! Có cần phải điên tới mức đó không!" Có người kinh hãi trợn mắthô lên, sau đó còn nói: "Nói tới mới nói, con đàn bà kia cũng thiệt là.Nghe nói là bị tổng giám đốc chia tay nhưng không cam lòng, cho nên mớigiở thủ đoạn giăng bẫy Thi tổng chúng ta, cuối cùng mới có đứa bé kiađó. Thi tổng cũng là bị ép phải lên Lương Sơn á!"
"Xì, thực tế bây giờ, chỉ cần có thể gả được vào cánh cửa giàu có, có thủ đoạn gì mà cô ta không dám làm chứ."
"Đúng là quá đáng không ai bằng, dùng đứa bé nhầm để hủy hoại một cuộctình tốt đẹp biết bao. Thứ người như vậy, sớm muộn gì cũng bị trời đánhà."
Thiên Tình đứng ở ngoài, bởi vì nghe được câu này mà sống lưng đổ mồ hôi lạnh toát.
"Được rồi, được rồi, làm việc thôi, đừng lo tán dóc nữa." Có người xuaxua tay, rồi đem tờ báo cất vào, coi như kết thúc đề tài này.
Thiên Tình tái mặt đông cứng tại chỗ, cô không dám xem tin tức nói về Bạch Thiên Thiên.
Cô ấy là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, đột nhiên bị hủy hôn như vậy nhấtđịnh sẽ gặp áp lực rất lớn từ dư luận, mà đầu sỏ gây nên chính là mình.
Mình đã làm lỡ một cuộc hôn nhân xứng đôi như thế, phải chăng tương lai sẽ bị báo ứng giống như mấy đồng nghiệp kia nói?
"Nè, người mới, cô tên gì vậy? Sao đứng đó mà không vào đi?" Có người gọi cô.
Lúc này cô mới hoảng hốt quay người lại, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lạichột dạ không dám ngẩng đầu lên, sợ các đồng nghiệp nhận ra cô chính cái người đã chen vào giữa Bạch Thiên Thiên và Thi Nam Sênh, bèn nói: "Mọingười cứ gọi tôi là Thiên Tình ạ."
"Đến đây, Thiên Tình. Trợ lý Trần bảo tôi hướng dẫn cô làm quen với công việc." Emily ngoắc Thiên Tình, Thiên Tình cũng gật đầu chào mọi người,sau đó đi qua.
Emily liếc nhìn sắc mặt cô hỏi, "Có phải vừa bị tổng giám đốc mắng cho một trận rồi không? Sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm."
Thiên Tình lắc đầu, “Tôi không sao, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, vì khẩn trương nên tối hôm qua ngủ không ngon."
"Hoá ra là vậy." Emily không hỏi thêm gì nữa, chỉ sắp xếp việc làm choThiên Tình, "Việc cần làm cũng tương đối phức tạp, cô sắp xếp và liênlạc với các phương tiện truyền thông. Nể tình cô là lính mới, vì vậygiai đoạn đầu cô không cần phải bắt đầu ngay, còn sau này cô hãy theoquản lý Mr Vương ra ngoài chạy những việc lặt vặt là được. À, đó chínhlà quản lý Vương."
Emily lại giới thiệu quản lý Vương với Thiên Tình, loay hoay sắp xếp công việc, mới đó mà đã hết một ngày.
Lúc gần đến giờ tan việc, các đồng nghiệp đều đã về hết, chỉ còn lại một mình Thiên Tình.
Emily thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị đi cô gõ gõ tấm kính thủy tinh bêncạnh, "Thiên Tình, đã không còn sớm nữa, cô vẫn chưa về ăn cơm tối à?"
"Không sao, tôi muốn làm quen với công việc trong tay trước." Thiên Tình cười cười, chỉ chỉ máy vi tính.
Emily cười, "Cô đúng là siêng năng thật."
Thiên Tình chỉ cười chứ không đáp lại. Nói đến công việc, cô đều luôntập trung 100% tinh thần để hoàn thành. Huống hồ, lần này cô phải càngthêm chăm chỉ nhiều hơn, ít nhất sẽ không thể để cho Thi Nam Sênh coithường cô.
Emily cũng đi, cuối cùng chỉ còn lại Thiên Tình. Cô vô ý thức quay đầuliếc nhìn cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặc.
Giờ này....Có lẽ Thi Nam Sênh vẫn chưa về? Thường ngày, lúc nào cũng đến rạng sáng anh mới về nhà.
Nghĩ đến anh, Thiên Tình liền nhớ tới nụ hôn hôm nay ở văn phòng làm việc, môi hơi run run, cô vươn tay sờ sờ lên môi mình.
Như thể nơi đó vẫn còn lưu lại hơi thở thuộc về anh.
Ôiiii! Mình bị chập mạch rồi ư! Tại sao lúc nào cũng nghĩ về anh ta vậy chứ!
Phiền muộn tự mắng mình một câu, Thiên Tình buộc mình phải tập trung tinh thần lại.
Nhưng mà....
Mặc dù bản thân cố gắng chuyên tâm, rất tập trung với công việc, nhưngkhi Thi Nam Sênh và Trần Lâm cùng nhau từ phòng làm việc đi ra, mạch suy nghĩ của cô vẫn không thể kiềm được mà bị anh thu hút.
Tiếng bước chân của anh trầm ổn vững vàng, Thiên Tình gần như nghe liền có thể nhận ra.
Bất giác nắm chặt tài liệu trong tay, nhưng lại cúi thấp đầu vờ như không nghe thấy.
Rõ ràng cảm nhận được bước chân của anh hơi khựng lại sau khi nhìn thấy cô. Sau đó....
"Cô Cảnh, vẫn chưa về sao?" Là tiếng của Trần Lâm.
Cô hơi sửng sốt, sau đó nghiêng mặt sang nhìn bọn họ khẽ mỉm cười.
Tầm mắt không dám nhìn Thi Nam Sênh dù chỉ nửa giây, "Trên tay còn một số việc chưa quen, cho nên trễ chút mới về ạ."
Thi Nam Sênh cau mày.
Cô gái này, giờ này rồi mà còn chưa về, chẳng lẽ muốn ở lại để gây sự chú ý của mình sao?
Cười lạnh, liếc cô một cái, thấy cô lại cúi thấp đầu Thi Nam Sênh chỉ nói với Trần Lâm, "Đi thôi."
"Dạ, Thi tổng."
Trần Lâm gật đầu với Thiên Tình theo phép lịch sự, sau đó cùng Thi Nam Sênh đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng Thiên Tình trỗi lên chút buồn bã khó diễn tả bằng lời.
Từ đầu chí cuối, anh không ngó tới cô dù chỉ một lần....
Cố ra vẻ thoải mái nhếch nhếch môi, Thiên Tình tự nói với chính mình không sao cả, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
.....
Thi Nam Sênh đi xuống lầu mới phát hiện trời bên ngoài hiện đang có mưa phùn bay lất phất.
Ngước đầu liếc nhìn bầu trời âm u. Đoán chắc, chốc lát nữa thôi sẽ có một trận mưa như trút nước đổ xuống.
Cô gái ngốc nghếch trên lầu kia tại sao còn chưa xuống?
Sáng nay trời trong gió mát, ắt hẳn là cô không có mang dù rồi!
"Thi tổng!" Trần Lâm đánh xe từ nhà để xe đi ra dừng ở bên cạnh anh, sau đó bước xuống cung kính mời anh lên.
Thi Nam Sênh vẫn không nhúc nhích, chỉ mím môi dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Có chuyện gì sao ạ?" Trần Lâm không biết anh đang phân vân chuyện gì.
Một lát sau lại nghe Thi Nam Sênh ra lệnh: "Cậu quay vào, bảo nhân viên ngắt hết nguồn điện trong công ty đi!"
"Hả?" Trần Lâm tưởng mình nghe nhầm, có phần không hiểu nhìn anh, "Nhưng trên lầu còn có mấy bộ phận đang tăng ca...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.