Đàm Tâm cảm thấy Quý Kình Phàm nhất định là cố ý, nếu không tuyệt đối sẽ không lựa chọn vào hơn nửa đêm mà mò đến London.
London là một nơi quanh năm cả bốn mùa đa phần đều là mưa, hơn nữa thời tiết bây giờ đã bắt đầu vào Thu, bước xuống từ taxi Đàm Tâm lạnh đến mức đông cứng người run cầm cập.
Quý Kình Phàm phụ trách xách hành lí, nhìn thấy Đàm Tâm đang co ro tự ôm lấy mình, Quý Kình Phàm lập tức đem cái áo khoác đang mặc trên người choàng lên người Đàm Tâm.
Trong áo khoác vẫn còn cảm thấy hơi ấm của Quý Kình Phàm, thật ấm áp. Đàm Tâm quay sang nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh mình, " Anh đưa áo khoác cho tôi mặc, thế còn anh không thấy lạnh sao? "
Quý Kình Phàm thuận thế kéo ôm vai Đàm Tâm kéo về phía mình, khóe môi nhếch lên nói, "Em đang quan tâm anh ư? Ngạc nhiên thật."
"Anh nghĩ nhiều rồi đấy......" Đàm Tâm cầm bàn tay của Quý Kình Phàm hất ra, kéo sát áo khoác tay trang vào người mình hơn rồi bình thản nói, "Anh có lạnh thì cũng là tự mình chuốc phiền thôi, ai bảo anh cố tình nửa đêm nửa hôm môt hai đòi mò đến London."
Quý Kình Phàm cũng chỉ mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay đã lạnh cóng như băng của Đàm Tâm.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của Quý Kình Phàm khiến Đàm Tâm run lên bần bật, cô vội rút tay ra nói, " Này, đừng có mà động tay với động chân."
Quý Kình Phàm không quan tâm đến sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-xin-anh-nhe-mot-chut/805135/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.