Đêm đã khuya, dưới ánh đèn mờ mịt ba người đàn ông đẹp trai nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài vườn hoa.
Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, có vẻ rất không kiên nhẫn.
Robert và Quý Kình Phàm đang thương lượng về việc nói ra sự thật cho Đàm Tâm biết.
Robert nói, "Tôi muốn mau chóng nói việc này với Đàm Tâm. . . ."
Quý Kình Phàm trả lời, "Bây giờ chưa phải là lúc."
Robert nhíu mày, "Vậy đến khi nào mới là lúc đây? Chuyện này giữ mãi trong lòng tôi đã quá nhiều năm rồi, tôi thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm Đàm Tâm nữa. . . ."
Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Tính tình của Đàm Tâm ra sao cả tôi và cậu đều hiểu rất rõ, chúng ta hoàn toàn không thể đoán được phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào sau khi nghe chuyện này. . . . . ."
"Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế hay sao"
"Đã che dấu nhiều năm như thế rồi, thêm một thời gian nữa cũng không sao cả."
Vẻ mặt Robert đầy tức giận, "Người khởi xướng tạo nên tất cả việc này đều là anh, nếu như năm đó anh thú nhận ngay sau khi sự việc xảy ra thì có lẽ Đàm Tâm sẽ không say mê sai người.”
Giờ khắc này Quý Kình Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như năm đó tôi có thể ở lại bên cạnh cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy có cơ hội thích cậu! !"
"Được, bây giờ tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa, tôi chỉ muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-xin-anh-nhe-mot-chut/805124/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.