Tử Du đứng trên ban công lầu hai lẳng lặng ngóng nhìn về phía trước.
"Cô chủ, tiên sinh mời cô đến phòng ông ấy."
Người giúp việc lên tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Tử Du, cô xoay người cất bước đi về hướng phòng Đàm Dịch Khiêm.
"Tiên sinh, cô chủ đến rồi!"
Giúp Hạ Tử Du mở cửa phòng, người giúp việc cung kính lên tiếng nhắc nhở bóng dáng cao lớn đang đứng thẳng người trước cửa sổ sát đất.
Hạ Tử Du nín thở, trong lòng rối rắm đứng sau lưng anh không dám lên tiếng.
Đại khái qua năm phút, anh mới xoay người lại, mở đôi môi mỏng hỏi, "Còn đau không?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, trông thấy ánh mắt nặng nề của anh đang chăm chú nhìn vào vết bầm trên mặt mình, cô nhẹ lắc lắc đầu.
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi, "Tối hôm qua. . . . . . Em còn nhớ rõ được bao nhiêu?"
Hạ Tử Du thành thật nói, "Em không biết. . . . . . Em ngồi ngủ thiếp đi trong sảnh tiệc, đến khi em tỉnh lại thì buổi tiệc đã kết thúc, là một người phục vụ nữ tới đánh thức em, nhưng lúc đó em cứ cảm thấy đầu óc mơ màng, sau đó thậm chí em cũng không biết em làm sao để đến phòng anh . . . . . ."
Đàm Dịch Khiêm nhạt nhẽo nói, "Em uống nhầm ly nước trái cây mà mẹ anh chuẩn bị cho Đan Nhất Thuần, trong nước trái cây đó có bỏ một lượng thuốc ngủ nhẹ."
Hạ Tử Du kinh ngạc trợn to hai mắt, "Thuốc ngủ?" Trời ạ, sao lại bỏ thuốc ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-xin-anh-nhe-mot-chut/805057/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.