Tại nhà trọ.
"Nòng nọc nhỏ bơi rồi bơi, thì phát hiện một con cua thật lớn, trông thấy con cua bụng trắng ấy nòng nọc nhỏ liền bơi tới lớn tiếng gọi mẹ, nhưng con cua cái lại quơ quơ hai cái càng to, cười lớn nói, ‘thật xin lỗi nha, bạn nhỏ nhận lầm rồi’. . . . . ."
Chuyện xưa còn chưa kể xong, Liễu Nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Thấy bộ dáng yên tĩnh bình yên của Liễu Nhiên lúc ngủ, Hạ Tử Du cúi đầu hôn nhẹ lên gò má Liễu Nhiên một cái, sau đó kéo chăn lên đắp cho con gái.
Lúc cô chuẩn bị xoay người đi ra khỏi phòng, thân thể lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Người phía sau rõ ràng chính là Đàm Dịch Khiêm, bởi vì hơi thở anh rất nhẹ rất nhạt, lại rất luôn dễ chịu, thoang thoảng quấn quít quanh người cô.
Cô nhẹ nhàng ngọa nguậy người một cái, không muốn đánh thức Liễu Nhiên đang ngủ say, cô đành phải nhỏ giọng nói, "Anh buông ra. . . . . ."
Anh chống cằm lên bả vai mảnh khảnh của cô, giọng nói từ tính kèm theo chút xấu xa nói, "Không buông! !"
Cô hơi hơi nhíu mày, "Anh đừng như vậy. . . . . ."
Anh di chuyển từ vai đến gần cổ hít lấy mùi hương cỏ chanh thoang thoảng trên người cô, nhẹ giọng nói, "Bây giờ anh không có nhà để về, em có thể thu nhận anh không?"
Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn về phía anh, nếp nhăn ở mi tâm vẫn không giãn, lạnh nhạt nói, "Chúng ta tối nhất nên nói chuyện cho rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-xin-anh-nhe-mot-chut/805006/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.