Anh ta vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng. Còn cô trở nên ốm yếu bởi vì hai năm tai họa giam cầm.
Anh ta nhìn cô đi về phía mình, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Cuối cùng cô đứng cách anh không đầy một mét.
Hương nước hoa nhè nhẹ hòa cùng hơi thở nam tính quanh quẩn nơi chóp mũi, hơi thở này vẫn khiến người ta mê luyến như trước kia, khiến người ta có cảm giác an toàn, khiến người ta ỷ lại.
Hai năm qua cô luôn luôn hi vọng một ngày nào đó có thể gặp lại anh, thậm chí cô đã mơ tới cảnh hai người họ trùng phùng trong khung cảnh lãng mạn vô số lần. Cô sẽ không để ý tới bất kì thứ gì khác chạy tới ôm anh thật chặt, kể với anh những uất ức mà cô phải chịu suốt hai năm qua…
Đúng vậy, lúc này cô thực sự muốn giang tay ôm anh thật chặt, hai năm cô phải trải qua cuộc sống rất khó khăn, cô muốn cho anh biết cô đã đợi anh hơi bảy trăm ngày, cô cũng muốn hỏi anh vì sao anh không tới thăm cô dù chỉ một lần….
Rất nhiều, rất nhiều điều từ đáy lòng cô đã chuẩn bị từ lâu để nói với anh, nhưng lúc này khi đối diện với anh trong gang tấc mà cô còn không có dũng khí để bước đến gần anh hơn.
Ánh mắt của cô và anh chạm nhau, có thể dễ dàng nhìn thấy trong đáy mắt cô ẩn giấu đau thương, cô gắng hết sức để kiềm chế nước mắt.
Bỗng nhiên, cô ngây thơ đưa tay lau đi những giọt lệ, miễn cưỡng nín khóc mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-xin-anh-nhe-mot-chut/804951/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.