Những ngày tiếp theo trôi qua vô cùng bình an với Lạc Vi Vi, dường nhưbuổi tối hôm đó của cô với Mộ Phong Triệt chưa hề tồn tại, anh vẫn lịchthiệp, nho nhã và xa cách như trước. Hàng ngày, Lạc Vi Vi vẫn cắm cúivào chiếc máy tính trong phòng trợ lý, nếu không phải vì báo thức đặtsẵn mà Ryan đặt cho cô để nhắc giờ ăn thì có khi sau mấy ngày nữa ngườita lại thấy một cái xác chết khô quắt, hóp hép, chết trong phòng làmviệc vì đói là cô. Tiếng chuông báo thức vang lên, Lạc Vi Vi khẽ bừngtỉnh, mắt cô rời khỏi màn hình máy tính, nhìn xuống chiếc đồng hồ điệntử đang réo chuông báo thức trên tay, đã 12 giờ rồi, cô vẫn chưa cảmthấy đói, tối hôm qua Ryan đến, sáng nay trước khi đi còn không quên làm cho cô một bàn đầy đồ ăn, cô ăn đến mức bụng phình lớn, bây giờ vẫn còn cảm thấy no.
Quyết định bỏ qua bữa trưa, Lạc Vi Vi lại nhìn lên màn hình máy tính,hai tay lại bắt đầu múa trên bàn phím, lúc làm việc, Lạc Vi Vi tập trung tinh thần một trăm phần trăm, đầu óc cô lúc này chỉ có những con số vàdữ liệu đang nhảy liên tục, không thể phủ nhận sự nhanh nhạy và sức làmviệc của một thiên tài, đến Mộ Phong Triệt cũng cảm thấy cô làm việcchăm chỉ như một con robot không biết mệt, nếu không phải lần đầu tiêngặp nhau, anh đã phải đưa cô đi bệnh viện vì suy nhược quá mức thì có lẽ anh đã thực sự nghĩ cô là một sản phẩm công nghệ cao cực hoàn hảo dướibàn tay con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-xa-hoi-den-pk-tieu-thu-be-bong/104405/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.