Thục Nghi bắt một chiếc taxi gần đó, hối thúc bác tài xế chạy thật nhanh đến bệnh viện mà ba cô đang nằm điều trị. Phải, nhờ có Ngọc Khanh cô mới nghĩ ra người quan trọng mà mình cần tìm là ai. Người có thể biết tất cả mọi chuyện lúc đó, người có thể nói sự thật cho cô nghe,người mà cô có thể tin tưởng chỉ có thế là mẹ mình. Mẹ cô sống cùng ba cô bao năm nay, cả hai người rất yêu thương nhau nên chắc chắn nhiều chuyện ba cô sẽ nói ra để hai người chia sẻ, giải quyết vấn đề. Nhưng liệu cô đột ngột hỏi như vậy mẹ cô có trả lời hay không? Cô khá lo lắng, sợ một lần nữa lại tuyệt vọng, hai lần rồi, cô cứ nghĩ sẽ tìm được đích đến nhưng không ngờ lại bị hủy hoại ngay phút cuối. Lần này cô phải nhất quyết và cố gắng lấy được thông tin từ mẹ.
Sau một lúc chạy như bay thì cuối cùng Thục Nghi cũng đã đến bệnh viện. Cô trả tiền taxi rồi mau chóng đi lên phòng bệnh ba cô đang nằm. Lúc này mẹ cô vẫn còn ở đây, một lúc nữa mới về nhà mang cháo lên cho ba, khi đó là cơ hội tốt nhất để nói chuyện mà không sợ ba cô phát hiện. Thục Nghi đến cửa phòng, gõ cửa rồi bước vào, miệng vẫn tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Ba, mẹ."
Bà Hoa đang nói chuyện với ông Toàn nghe thấy tiếng con gái liền quay lại, mỉm cười.
"Con vào rồi đấy à?"
"Dạ, ba mẹ nói chuyện gì mà vui thế?"
"Không, chỉ là có một bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-thu-ki-ai-hon-ai/580201/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.