Ánh sáng buổi sớm mai chiếu những tia sáng đầu tiên vào bên trong căn phòng, Thục Nghi dụi dụi rồi mở mắt ra, bàn tay vô thức đưa qua phần giường bên cạnh, lạnh băng. Tối hôm qua khi Đặng Vũ bỏ đi, Thục Nghi gần như thức trắng cả đêm, cô cũng không hiểu sao mình lại ngủ không được, đến khi gần sáng chỉ chợp mắt một chút thì lúc thức dậy, cô lại nhìn sang phần giường bên cạnh, cô có chừa chỗ cho anh, cuối cùng cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Thục Nghi lắc nhẹ cái đầu, thay đồ rồi đi xuống lầu.
Khi đi xuống phòng khách thì Thục Nghi không thấy ai cả, cô đi tiếp vào phòng ăn thì không Đặng Vũ đâu, có lẽ anh đã đi làm hoặc tối hôm qua không về nhà.
"Thục Nghi, cháu dậy rồi sao?"
Dì Phúc đi từ trong bếp ra, trên tay còn cầm theo dĩa thức ăn sáng.
"Chào buổi sáng, dì Phúc."
Dì Phúc đặt dĩa thức ăn xuống bàn, bất chợt thấy gương mặt mệt mỏi, tiều tụy vì mất ngủ của cô thì lo lắng hỏi thăm.
"Tối hôm qua cháu ngủ không ngon?"
"Dạ, cháu hơi khó ngủ một chút."
"Vậy cháu ăn sáng đi rồi lên lầu nghỉ ngơi."
"Dạ.", Thục Nghi lấy chiếc nĩa xắn một miếng trứng lên ăn.
"Thục Nghi, cho dì hỏi một chút nhé.", dì Phúc như muốn hỏi chuyện gì đó nhưng lại sợ Thục Nghi trách bà lắm chuyện.
"Dạ dì cứ hỏi đi ạ.", Thục Nghi quay sang đối diện với dì Phúc.
"Tối hôm qua, cháu và cậu chủ cãi nhau phải không?"
"Sao dì lại nghĩ thế ạ?", họ tranh cãi lớn tiếng lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-thu-ki-ai-hon-ai/580171/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.