Sau cuộc nói chuyện với Đặng Vũ, Thục Nghi cảm thấy không còn ngon miệng, đẩy chiếc dĩa vào giữa bàn ăn, chỉ uống hết cốc nước lọc rồi cầm thẻ tín dụng màu đen trên bàn rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách dì Phúc và người làm đang dọn dẹp nhà cửa. Thục Nghi đi ra ngồi xuống ghế sofa, gương mặt uể oải, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà. Từ bây giờ cô sẽ sống ở đây, một căn nhà rộng lớn, xa hoa là ước mơ của biết bao nhiêu người nhưng hiện tại đối với Thục Nghi, nó như một ngục tù trói buộc cô, cô không biết nên làm thế nào, đâu mới là lối thoát cho cô?
"Cô Thục Nghi?", dì Phúc đi đến ngồi kế bên cô.
Thục Nghi mãi suy nghĩ, nghe tiếng gọi của dì Phúc mới giật mình trở lại.
"Sao ạ?"
"Cô bị làm sao thế?", dì Phúc quan tâm.
"Dì Phúc, dì cứ gọi cháu là Thục Nghi là được rồi.", Thục Nghi cầm lấy tay dì Phúc.
"Nhưng cậu chủ đã dặn..."
"Dì đừng để ý đến lời anh ta làm gì."
"Nhưng cậu ấy sẽ trách đấy."
"Uhm...vậy đi, lúc anh ta không ở đây, dì cứ gọi cháu là Thục Nghi và ngược lại khi anh ta ở nhà dì cứ thêm cô vô là được.", Thục Nghi gượng cười.
"Được, dì biết rồi. Mà dì muốn hỏi cháu vài câu được không?", dì Phúc nhìn nét mặt của Thục Nghi.
"Dạ được, dì cứ hỏi đi."
"Tối hôm qua sao cậu chủ lại kéo cháu về đây? Cháu và cậu chủ quan hệ gì vậy?", dì Phúc tinh ý.
Thục Nghi thở dài nhìn dì Phúc, có lẽ những tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-thu-ki-ai-hon-ai/580168/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.