Thục Nghi buông tay nắm cửa ra, đi đến đứng trước mặt Đặng Vũ lạnh lùng hỏi.
"Rốt cuộc là anh muốn cái gì đây?"
Đặng Vũ chưa vội trả lời Thục Nghi, anh đứng lên đi về tử rượu lấy một chai ra, lót chất lỏng màu đỏ sẫm vào một chiếc ly thủy tinh, lắc lắc vài cái.
"Câu này là tôi hỏi em mới đúng."
Thục Nghi nghe thấy khó hiểu, đi đến chỗ Đặng Vũ.
"Ý anh là sao?"
"Chẳng lẽ làm tình nhân của tôi vẫn chưa thoả mãn được em?"
Đặng Vũ đứng đối diện Thục Nghi, ánh mắt lạnh băng lướt trên người cô.
"Anh nói gì tôi không hiểu?"
"Là không hiểu thật hay cố tình không hiểu?", Đặng Vũ hỏi ngược lại cô.
"Anh nói thẳng ra đi.", Thục Nghi có vẻ mất kiên nhẫn.
"Được, em muốn nói thẳng, tôi nói thẳng với em. Hắn ta là gì của em?"
Đặng Vũ uống hết ly rượu rồi đặt ly lên bàn, đưa tay kéo Thục Nghi lại, hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt eo của cô.
"Anh muốn nói ai?", Thục Nghi ngước mắt hỏi Đặng Vũ.
"Gia Khương."
"Tôi chỉ xem anh ấy là một người anh trai."
"Anh trai? Thật nực cười.", Đặng Vũ nhếch môi cười, anh trai sao? Anh không tin.
"Anh không tin thì tùy anh, tôi không có lừa anh."
Như thấy sự chân thật trong ánh mắt của Thục Nghi, bỗng nhiên Đặng Vũ cảm thấy lòng anh muốn tin cô vô điều kiện nhưng Gia Khương thì không, nhìn thái độ của hắn ta dù có mù cũng biết là có ý với Thục Nghi.
"Còn Thế Kiệt?"
"Anh ấy là bạn tôi."
"Em không thấy lời nói dối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-thu-ki-ai-hon-ai/580166/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.