"Thục Nghi, cậu sao rồi?", Ngọc Khanh vừa đến công ty đã gọi điện cho Thục Nghi.
"Mình vẫn ổn mà, có sao đâu?", Thục Nghi hiểu lầm rằng cô bạn mình hỏi thăm sức khỏe sau buổi từ thiện ngày hôm qua.
"Không, ý mình là vụ dây chuyền sao rồi?"
"À, mình đã mở lời muốn trả nhưng Tổng giám đốc không chịu. Mình cũng không biết làm sao nữa."
Thục Nghi vừa trả lời Ngọc Khanh xong lại chợt nhớ đến câu nói đầy ẩn ý lúc sáng của Đặng Vũ, gì mà có dịp cần dùng đến, sẽ làm cho cô có tư cách gì đó, quả thật cô không hiểu anh nói cái gì, nhưng chỉ nghĩ anh tùy tiện nói ra nên cũng không quan tâm lắm.
"Sao? Tổng giám đốc không nhận?", Ngọc Khanh ngạc nhiên.
"Ừa là vậy đó. Sợi dây chuyền đó thực sự quý giá, mình sợ sẽ làm mất nó."
"Cậu nói như vậy có khi nào Tổng giám đốc có ý với cậu nhỉ?", Ngọc Khanh nói nửa thật nửa đùa.
"Cậu đùa gì thế? Mình không phải gout của anh ta, hơn nữa cậu nghĩ sao anh ta để ý đến mình?"
"Chỉ giỡn thôi mà. Mà cậu nói sợi dây chuyền sợ làm mất á, mình sẽ mua cho cậu một chiếc két sắt nhỏ, bỏ vào. Như vậy sẽ không làm mất."
"Có cần làm quá như vậy không?"
"Không, mình nói thật mà. Cậu nói giá của sợi dây như vậy bằng cả gia tài còn gì nữa, phải giữ cho kỹ chứ."
"Ừa vậy nhờ cậu vậy, giờ tan sở mình sẽ đến lấy vì sếp Tổng đang đi bàn chuyện hợp tác, không biết khi nào về nên mình sợ gọi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-thu-ki-ai-hon-ai/261766/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.