Lăng Hi Nghiêu thở dốc nửa ngày, cảm giác thất lạc mới dần hồi phục, anh quay đầu, khuôn mặt mơ hồ của Hình Thiên trước sau lắc lư mấy lần, rốt cuộc đã lấy lại được tiêu cự.
Hình Thiên đứng ở nơi đó tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cười hì hì nhìn anh.
“Tôi chỉ sợ Lăng đại ca làm dơ thảm.” Hắn cười giải thích.
Lăng Hi Nghiêu cúi đầu nhìn, bàn làm việc đã chịu trận thay thảm trải sàn, dấu vết chất lỏng màu trắng loang lổ trên bàn đã tố cáo hết thảy.
Anh cuống quýt lấy khắn tay chà lau, dấu vết có thể lau hết nhưng ký ức thì không, Hình Thiên không cần nghĩ cũng khẳng định được điểm này.
“Sau này Lăng đại ca làm việc trên chiếc bàn này sẽ không quên được đã từng làm gì ở đây.”
Mặt Lăng Hi Nghiêu đỏ lên, lúc này mới nhớ ra hạ thân vẫn đang trần trụi, vội luống cuống tay chân kéo quần, lại bị Hình Thiên dùng ngón trỏ gõ gõ hai cái lên bàn nhắc nhở, vừa rồi tháo vòng xuống còn chưa đeo lại đâu.
Thừa dịp Lăng Hi Nghiêu cúi xuống đeo vòng, Hình Thiên đi vòng qua sau lưng anh, sau mông đã chuyển sang màu đỏ hồng, có nơi thậm chí còn nhìn thấy cả vết thước lưu lại.
“Anh còn lái xe được không?” Hình Thiên hỏi.
“Có thể.” Lăng Hi Nghiêu nhanh chóng trả lời, sau khi chỉnh sửa lại quần áo ngăn nắp, chớp mắt đã khôi phục bộ dáng tinh anh ban đầu khiến Hình Thiên không khỏi thầm tán thưởng trong lòng.
Bất quá rốt cuộc anh vẫn không thể lái xe. Lăng Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-anh-chang-mo-khoa/146732/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.