Chương trước
Chương sau


Hai người không biết đã chạy được bao lâu, khi Mạc Tư Quân thả Đường Hoài An ra, chân cô bị giày cọ xát truyền đến cơn đau âm ỉ, nhưng lần này cô kìm nén không kêu lên.
Mạc Tư Quân để Đường Hoài An nấp sau một cây tùng rậm rạp, thân cây thô to gần như có thể chắn hết bóng dáng của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân mượn cành lá xum xuê che chắn để quan sát phương hướng của bọn họ.
Đường Hoài An dựa vào thân cây thở hổn hển, đầu tóc tán loạn, cả người chật vật không chịu nổi, cô cẩn thận lắng nghe, xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động.
Lúc đang định nói chuyện, Mạc Tư Quân giống như có thần giao cách cảm với cô, anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nóng rực, nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
Đường Hoài An thầm nghĩ, sao anh biết mình muốn nói chuyện nhỉ, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, cô sẽ không ngu ngốc đến mức đối chọi với Mạc Tư Quân.
Cho nên cô nhẹ giọng hỏi anh: “Bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Mạc Tư Quân tối lại, nói: “Bây giờ chúng ta đợi ở đây, chúng ta ở trong sáng, bọn họ ở trong tối, bọn người kia không biết có còn đuổi theo chúng ta nữa hay không.

Cho dù bây giờ bọn họ có bắn súng thì góc độ cũng sẽ bị hạn chế.
Nếu chúng ta hành động hấp tấp thì rất khó để đảm bảo họ sẽ không phát động tập kích lần thứ hai.”
Nói đến đây, ánh mắt sắt như dao của Mạc Tư Quân lại quét tới: “Bây giờ, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu không muốn bị những người kia nhặt xác.”
Đường Hoài An run rẩy, câu Mạc Tư Quân vừa nói rõ ràng cho thấy anh biết nguồn gốc của đám người tấn công họ hôm nay, nhưng Đường Hoài An sẽ không hỏi vì cô biết anh nhất định sẽ không nói cho mình.
Năm 22 tuổi, sau khi Mạc Tư Quân du học ở Mỹ trở về thì tiếp quản tập đoàn Mạc thị, năm nay anh đã 29 tuổi.
Một người đàn ông trưởng thành đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh, nếu nói anh không có kẻ thù thì sẽ chẳng ai tin.
Còn nhóm người đã tấn công họ ngày hôm nay có thể chỉ là một trong rất nhiều kẻ thù của anh thôi.
Chỉ là thủ đoàn tàn nhẫn và ác liệt như vậy, Đường Hoài An rất khó tưởng tượng được sẽ gặp phải ở một người bình thường, nhất thời khiến cô không nói nên lời.
So với Đường Hoài An, Mạc Tư Quân lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt anh bình tĩnh như thường, nhìn không ra một chút hoảng sợ, giống như người ở mưa bom bão đạn lúc nãy không phải là anh vậy đó.
“Các người lên đi, chú ý vị trí của bọn họ, bọn họ chắc chắn đang ở hướng Đông Nam.”
Giọng nói bình tĩnh của Mạc Tư Quân vang lên bên tai, Đường Hoài An ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Chắc là bọn Lâm Nhất, cũng đúng thôi, loại chuyện thăm viếng này vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Hơn nữa, hôm nay anh đến đây để thăm viếng ba mẹ mình, có lẽ không muốn bị người ta biết.
Người của anh chắc chắc đang đợi lệnh của anh dưới núi.
Bụng dưới Đường Hoài An truyền đến một cơn đau âm ỉ, cô không để ý lắm, chỉ đưa tay xoa bụng, chắc vừa rồi cô chạy quá sức nên mới đau, lúc này sự chú ý của cô hoàn toàn đổ dồn trên người Mạc Tư Quân.
Cô trước nay luôn hiểu một đạo lý, nếu muốn nghe được đáp án chuyện mình thật sự muốn nghe từ trong miệng người khác thì hoàn cảnh xung quanh hai người rất quan trọng.
Đường Hoài An dám chắc chắn 100% nếu mình và Mạc Tư Quân thoát khỏi khu vực nguy hiểm này, thì bọn họ sẽ không bao giờ đồng hành cùng nhau như vừa nãy nữa.
Còn bây giờ, hoàn cảnh đặc biệt cùng những giây phút căng thẳng như vậy mới thích hợp để hỏi những vấn đề mình muốn hỏi.
“Mạc Tư Quân.”
Sau khi Đường Hoài An cân nhắc xong xuôi, cô gọi tên anh.
Mạc Tư Quân quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đường Hoài An.
“Tại sao hôm nay anh lại ở đây?”
Sau khi nghe xong câu hỏi, vẻ mặt Mạc Tư Quân không chút thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán được Đường Hoài An sẽ hỏi như vậy: “Tôi tới thăm một người bạn.”
Nói dối.
Đường Hoài An cười lạnh: “Tôi không biết ba mẹ tôi đã trở thành bạn của anh từ lúc nào đấy.”
Lông mày Mạc Tư Quân giật giật, nhiệt độ trong lời nói lạnh đi ba phần: “Cô theo dõi tôi?”
Đường Hoài An ngẩng đầu lên, đôi lông mày xinh đẹp mang theo vẻ lạnh lùng: “Hôm nay là ngày giỗ thứ năm của ba mẹ tôi, anh xuất hiện ở đây không phải kỳ lạ lắm sao? Sao anh lại đi theo tôi? Tôi không tin anh đến tận nghĩa trang của ba mẹ tôi mà không thấy xe tôi đậu ở đó.
Lúc đó anh chắc chắn đã biết tôi có ở đây, vậy hà cớ gì phải hỏi như vậy chứ?”
Mạc Tư Quân im lặng vài giây, Đường Hoài An nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không, ngay từ đầu tôi đã biết hôm nay cô nhất định sẽ đến đây, nếu không cô tưởng cô tự tiện nghỉ làm không xin phép thì tôi sẽ không gọi cho cô để cô về công ty làm việc sao?” Mạc Tư Quân nâng cao âm cuối, vẻ mặt châm biếm không chút che giấu.
Đường Hoài An có chút cảm động, hóa ra Mạc Tư Quân cũng biết ngày này năm nào cô cũng đến đây, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô cũng nhanh phản ứng lại, anh còn chưa trả lời câu hỏi của cô.
“Cho nên tại sao anh lại đến thăm viếng ba mẹ tôi?”
Mạc Tư Quân mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh như băng: “Tôi làm gì là tự do của tôi, không liên quan gì đến cô.”

Đường Hoài An cười lạnh: “Đó là ba mẹ của tôi, tại sao tôi không thể biết lý do anh đến thăm viếng ba mẹ tôi chứ? Hoặc là nói...”
Ánh mắt cô càng ngày càng lạnh, Mạc Tư Quân cũng nhìn cô.
Đường Hoài An suy nghĩ, một giây sau mới mở miệng: “Trước kia anh từng làm chuyện gì có lỗi với bọn họ cho nên bây giờ anh tới đây thăm viếng bọn họ đúng không?”
“Im miệng!”
Đường Hoài An vừa dứt lời, Mạc Tư Quân lại gào lên.
Thật ra, những gì Đường Hoài An nói vừa rồi hoàn toàn là nói linh tinh thôi, cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được lý do tại sao Mạc Tư Quân lại đến đây, cho nên cô đành phải tìm cách thám thính một vài thông tin từ trong miệng anh, nhưng không ngờ Mạc Tư Quân lại nổi giận.
Bốn phía im lặng, Đường Hoài An định lên tiếng thì nghe thấy tiếng súng dồn dập ở đằng xa, còn có âm thanh la hét vì đau đớn.
Trái tim Đường Hoài An thắt lại, đầu óc trống rỗng, cô vô thức nắm lấy ống tay áo Mạc Tư Quân, người phía sau cũng không né tránh, cứ như vậy để mặc cho cô giữ chặt.
Một lúc sau, Đường Hoài An mới phát hiện nãy giờ Mạc Tư Quân không nói gì, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đang nhìn cô, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Hóa ra cô sợ như vậy hả? Vừa rồi không phải vẫn còn lên mặt dạy đời sao?”
Đường Hoài An không muốn dây dưa chủ đề này nữa, hỏi: “Anh không nghe thấy tiếng súng sao? Không phải bây giờ chúng ta nên tiếp tục chạy về phía trước sao?”
“Người của tôi đến rồi.” Giọng nói của Mạc Tư Quân vô cùng bình tĩnh.
Đường Hoài An sững sờ một lúc mới phản ứng lại, chắc là người của anh đang giáp mặt với đám người kia, bây giờ giữa hai bên đang xảy ra một trận ẩu đả kịch liệt.
Mạc Tư Quân không nói nữa, anh tập trung quan sát phương hướng của tiếng súng, chân Đường Hoài An rất đau, cô ngồi xổm xuống dưới đất nghỉ ngơi một lúc, nhưng cơn đau ở bụng dưới lại tái phát, hơn nữa càng mạnh hơn ban nãy....


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.