Nói xong, Mạc Tư Quân đi một mạch lên lầu không thèm quay đầu lại, để lại một mình Đường Hoài An đứng đó. Đường Hoài An chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mùa hè sắp qua đi, cái mát lạnh của đầu thu bao phủ toàn thân cô, thế nhưng ngay giờ phút này cho dù có bị ném vào hầm băng, cũng không lạnh bằng cái lạnh giá nơi tận đáy lòng cô. Kết hôn đã được hai năm, đây là lần đầu tiên Đường Hoài An cảm thấy bản thân mình rõ ràng đang ở trong một căn biệt thự rộng lớn, nhưng trái tim vẫn luôn không yên, mà tất cả những điều ấy bắt nguồn từ việc cô không có được chút tình yêu thương nào ở nơi đây. Tay phải cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng phẳng của mình, trong lòng Đường Hoài An tràn đầy những nỗi phiền muộn đau khổ, cũng may là, trái tim cô còn có thể tìm thấy được một niềm an ủi bé nhỏ. Xét về một số phương diện, Mạc Tư Quân giết chết cô rồi lại cứu sống cô, nếu như không phải Mạc Tư Quân, bản thân cô cũng không thể có được đứa trẻ này. Nghĩ lại khoảng thời gian sinh mệnh ngắn ngủi của mình, Đường Hoài An cảm thấy có lẽ đứa trẻ này chính là thứ duy nhất mà cô có thể để lại trên thế giới này.
Ngày 18 tháng 10, là ngày giỗ thứ năm của ba mẹ. Sáng sớm Đường Hoài An đã đến cửa hàng hoa mua một bó hoa cúc trắng, mộ của ba mẹ nằm trên đỉnh núi Vân Mục, mặc dù ở trên núi, nhưng từ lâu đường lên núi đã được tu sửa lại thuận tiện hơn, Đường Hoài An lái xe đi lên núi một mình. Phong cảnh ở núi Vân Mục rất đẹp, cả đoạn đường Đường Hoài An đều mở cửa sổ xe, thi thoảng những làn gió sương mai mát lạnh luồn qua lớp cửa kính thổi vào mặt cô, khi này Đường Hoài An mới nhận ra đã rất lâu rồi cô không đi ra ngoài dạo phố, khoảng thời gian này bản thân sớm đã bị kiệt quệ cả về cả thể xác lẫn tinh thần bởi sự đeo bám của những chuyện rắc rối và phức tạp. Ngày này mỗi năm cô đều tới thăm ba mẹ, trước kia còn có chị cô Đường Gia Hân cùng đi với cô, nhưng kể từ sau khi xảy ra chuyện hai năm về trước, Đường Gia Hân vẫn nằm viện đến tận bây giờ. Hôm nay cô không ngốc như lần đi xem triễn lãm thiết kế trước chủ động đến tìm Mạc Tư Quân xin nghỉ phép, thay vào đó vào hôm qua, sau khi đã thu xếp ổn thỏa tất cả công việc cho Tần Tuyết Nhi thì sáng sớm hôm nay cô đã trực tiếp đi lên núi. Dựa vào tính khí của Mạc Tư Quân, nếu như biết cô hôm nay tự tiện vắng mặt, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng không còn cách nào khác, nói gì đi nữa, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ họ, anh ta không có lí do cũng không có quyền ngăn cấm cô đến viếng ba mẹ mình. Cô nhẹ nhàng đặt những đóa hoa cúc trắng lên trước mộ, tấm ảnh trên bia mộ đã dần ngả sang màu vàng, một cơn gió thổi đến, những phiến lá úa bên đường khẽ cuộn lên, tuy rằng có mặt trời, nhưng không khí vẫn lạnh, Đường Hoài An quấn chặt chiếc áo ấm, từ từ quỳ xuống. Cô vẫn quỳ trước mộ nửa tiếng đồng hồ như thường lệ, trong những năm giỗ đầu và giỗ thứ hai, mỗi lần Đường Hoài An đến viếng ba mẹ, cô đều khóc rất to, khóc vì cái chết của ba mẹ cô, cũng khóc vì cái mạng sống đáng chết này của mình. Nhưng dần dần, từng ngày từng ngày trôi qua, cõi lòng Đường Hoài An cũng càng trở nên trầm lặng, cô dần chấp nhận sự ra đi của ba mẹ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tìm kiếm để làm rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết của ba mẹ cô. Hơn nữa năm nay lại có một sự thay đổi mới, đó chính là cô đang mang thai. “Ba, mẹ, nếu ba mẹ vẫn còn sống thì bây giờ nhất định ba mẹ sẽ rất vui nhỉ?” Đường Hoài An lặng nhìn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hai tấm ảnh đã ngã vàng trên bia mộ. Gió thổi đến mát rượi, Đường Hoài An nghe thấy tiếng chim hót trong rừng núi, trong lòng lại càng bình lặng hơn, cô đứng trước mộ nói với ba mẹ cô nhiều điều, kể việc làm cách nào biết được bản thân mình có thai, kể về dự định trong tương lai, thế nhưng cô chẳng kể một chút gì về chuyện tình cảm giữa cô và Mạc Tư Quân. Khi ba mẹ cô vẫn còn sống, cô chính là đứa con gái họ yêu thương và quan tâm nhất, bây giờ họ không còn nữa, Đường Hoài An không mong rằng ba mẹ ở trên thiên đàng vẫn phải lo lắng cho mình. Lần này Đường Hoài An quỳ trước mộ rất lâu, mãi cho đến khi đầu gối bắt đầu đau nhức, không thể chịu đựng nổi nữa, cô mới đứng lên chuẩn bị xuống núi, vừa đi về phía chiếc xe vừa xem đồng hồ, vậy mà đã gần 12 giờ trưa rồi. Trong lòng Đường Hoài An bất giác có chút hoang vắng, bản thân sống trong căn biệt thự rộng lớn như vậy lại không cảm nhận được hơi ấm, thế nhưng bây giờ, đứng trước hai phần mộ lâu như vậy vẫn không muốn rời đi. Mọi chuyện trên đời thật lạ lùng, cô cười khổ một tiếng. Nghĩa trang này rất rộng, tổng cộng có bốn lối ra, xe của Đường Hoài An đậu ở cổng phía tây, đoạn đường đi tới phần mộ thì phải đi bộ. Vì là nghĩa trang, cho nên khắp nơi chỗ nào cũng có cây thông và cây bách xanh ngọc bích, Đường Hoài An mang đôi giày cao gót, chân bị sưng phồng lên khá đau, cô dừng lại dưới một gốc cây, chuẩn bị lấy dụng cụ băng bó đã mang theo trong túi để băng bó lại chỗ da bị sưng. Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng động cơ xe, Đường Hoài An có chút kinh ngạc, thường thì người đến viếng mộ đều đợi tới chiều mới tới, lẽ nào cũng có người giống mình đến vào buổi sáng hay sao? Sau khi băng bó xong, Đường Hoài An đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước, một chiếc oto màu đen lao vụt qua tầm mắt cô, bởi vì là đường dốc cho nên tốc độ của chiếc xe rất chậm, Đường Hoài An càng nhìn càng cảm thấy chiếc xe đó rất quen, đợi đến khi chiếc xe đó tiến đến gần cô mới phát hiện ra, đó là một chiếc Bentley. Đường Hoài An biết thương hiệu xe đó, đó là xe của Mạc Tư Quân. Đường Hoài An sửng sốt, trốn vào trong một chiếc cây nhỏ cạnh lối đi, chiếc xe chạy vút qua mặt cô, cô nhìn đăm đăm chiếc xe ấy, thông qua cửa kính, cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mạc Tư Quân. Đầu óc Đường Hoài An trống rỗng, tại sao anh ta lại ở đây? Trong lòng đang suy nghĩ, Đường Hoài An tháo đôi cao gót ra rồi đi theo hướng xe của Mạc Tư Quân, ở phía xa, cô nhìn thấy chiếc Bentley dừng lại, Mạc Tư Quân mặc bộ vest màu đen từ trên xe bước xuống, không có ai đi cùng anh ta. Anh cúi người xuống lấy ra một bó hoa ở trên xe, cũng là hoa cúc trắng. Đường Hoài An không dám tiến lại gần, cô kéo chiếc khăn choàng cổ lên che mặt để bản thân có thể theo kịp Mạc Tư Quân mà vẫn không bị anh ta phát hiện. Đường Hoài An trước giờ chưa từng nghe Mạc Tư Quân nhắc đến người thân nào được chôn cất ở đây, cho nên gặp được anh ta ở đây, cô hoàn toàn không ngờ đến, hướng Mạc Tư Quân đi rất rõ ràng, Đường Hoài An nhớ đó chính là hướng đi về phía phần mộ của ba mẹ cô.
Trái tim cô quặn thắt lại, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không thể nào xảy ra. truyện teen hay Cuối cùng, Mạc Tư Quân dừng chân trước phần mộ mà dịp tết dịp lễ mỗi năm Đường Hoài An đều đến viếng, khoảnh khắc ấy máu và hơi thở của cô như đông cứng lại, trước mắt cô là một cảnh tượng khó có thể tin được. Mạc Tư Quân vậy mà cũng đến… viếng ba mẹ cô sao? Khi định đặt bó hoa xuống thì anh nhìn thấy bó hoa cúc trắng đã được đặt ở mộ trước đó thì dừng lại một lát, sau đó ngước lên nhìn xung quanh, Đường Hoài An hoảng hốt, vội vã trốn vào phía sau. Cô không muốn gặp Mạc Tư Quân ở đây. Mạc Tư Quân nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống đất, sau đó đứng trước bia mộ một lúc, im lặng tựa như pho tượng điêu khắc, cuối cùng, anh dập đầu ba cái trước bia mộ. Đứng sau gốc cây chứng kiến tất cả những điều này, Đường Hoài An bỗng nhiên thấy đau nhói trong lòng, sống mũi cay xè muốn bật khóc, thế nhưng nguyên nhân là vì sao thì chính cô cũng không rõ. Những cơn gió mùa thu có chút ấm áp, chỉ lướt nhẹ qua tim Đường Hoài An thôi mà lại khiến cô cảm thấy khó thở..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]