Chương trước
Chương sau


Cô cảm thấy kỳ lạ, trong nhà không có người khác, Mạc Tư Quân là đang nói chuyện với ai?
Lòng tò mò níu bước của Đường Hoài An, cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên cửa, yên lặng lắng nghe
“Nếu như cậu cảm thấy áy náy, bây giờ có thể đi tự thú, thẳng thắn nói ra chuyện năm đó với cảnh sát, không cần thiết phải kêu tôi thay cậu bù đắp cho cô ấy.

Là giọng của Mạc Tư Quân, lạnh lùng không có một chút độ ấm.
Sau câu nói này, mọi thứ trở lại yên tĩnh, nghe thì thấy Mạc Tư Quân hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, mà bây giờ đã tắt điện thoại.
Trong lòng Đường Hoài An có một chút cảm giác kỳ lạ, câu nói mà Mạc Tư Quân nói! là có ý gì?
Trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh, Đường Hoài An trong lòng giật thót, sợ Mạc Tư Quân đi ra sẽ phát hiện cô, vì thế nhanh chóng rời đi.
Ly nước lạnh lẽo nắm trong lòng bàn tay, câu nói đó của Mạc Tư Quân cứ luẩn quẩn trong đầu Đường Hoài An, lại liên tưởng đến những bức ảnh mà Triều Thế Minh cho cô xem lần trước, hình như có thứ gì đó đang được liên kết ở trong đầu, nhưng khi cô muốn nghĩ sâu hơn thì lại có một làn sương mù xuất hiện ở trước mắt, khiến tất cả mọi thứ trở nên hư ảo.
Ngày hôm sau, Đường Hoài An ra khỏi văn phòng đi tới phòng trà nước, ở khúc rẽ lại gặp phải Hứa Cát Anh, vô thức muốn tránh né, Hứa Cát Anh lại bước sang một bên, cố ý chặn đường đi của cô.

Đường Hoài An nhìn cô ta với mặt lạnh lùng: “Cô có chuyện gì?”
Hứa Cát Anh cười có hơi lố: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn nói với cô, tôi rất mong chờ chuyển du lịch công tác tuần sau của chúng ta.

Đường Hoài An cười lạnh một tiếng: “Chuyến du lịch? Cô nghĩ thoáng nhỉ.

Không biết có phải cô nhìn nhầm không, Đường Hoài An cứ cảm thấy ánh mắt Hứa Cát Anh nhìn cô có ẩn chứa một tia thâm ý.
Cô ta khóa tay với cô, cười rồi nói: “Dù sao, tôi rất mong chờ.

Thật là có lệnh, Đường Hoài An vừa vòng qua Hứa Cát Anh trong lòng vừa thầm nghĩ.
Không biết tại sao, vừa rồi sau khi Hứa Cát Anh nói những lời kỳ lạ với cô, Đường Hoài An cả ngày hôm đó đều có chút tâm thần không yên, suy nghĩ một chút, cô gọi Tần Tuyết Nhi vào.
Cô gái thắt bím tóc cao đáng yêu ngồi ở đối diện chờ đợi Đường Hoài An nói chuyện.
“Tôi tuần sau phải đến thành phố C công tác một chuyến, có thể sẽ ở đó mấy ngày, hôm nay giao cho cô nhiệm vụ công việc cần phải làm tiếp theo.

Tần Tuyết Nhi gật đầu, cẩn thận viết vào trong quyển sổ của mình, sau khi nói xong chuyện chính, Đường Hoài An để chiếc bút trong tay xuống, vẻ mặt trở nên có hơi nghiêm túc: “Liên quan đến chuyện tuần sau tôi phải cùng đi công tác với chủ quản Hứa, cô có nghe nói ai trong công ty nói gì không?”
Tần Tuyết Nhi suy nghĩ rồi nói: “Cái này ngược lại không nghe thấy có ai bàn luận cả, nhưng hình như chủ quản Hứa khá muốn đi công tác với cô, bởi vì người Mạc tổng vốn sắp xếp là tôi và cô đi cùng nhau, nhưng lúc đó chủ quản Hứa đột nhiên chủ động xin, nói tôi vừa đến công ty chưa lâu, đối với việc bàn bạc hợp tác gì đó vẫn không quá hiểu rõ, cho nên cô ấy có thể cùng cô đi chuyển này.

Trong lòng Đường Hoài An dấy lên cảnh giác: “Lúc đó Mạc tổng có thái độ gì?”
“Mạc tổng lúc đó hình như không có để tâm đến vấn đề này, trực tiếp đồng ý với ý kiến của chủ quản Hứa.

Không đợi Đường Hoài An lên tiếng, Tần Tuyết Nhi lại nói: “Thật ra tôi rất muốn đi cùng cô, bởi vì đi theo cô có thể học được rất nhiều thứ, nhưng chủ quản Hứa nói chuyện có sức ảnh hưởng hơn tôi, tôi không có thân phận phân bua với cô ấy.


Nhìn vẻ uất ức của cô gái, Đường Hoài An khẽ mỉm cười, an ủi: “Không cần để bụng, dù sao cô là trợ lý của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể theo tôi học tập, lần sau có cơ hội như này, tôi sẽ chủ động muốn dẫn cô theo.

Tần Tuyết Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, vui vẻ đi ra khỏi văn phòng.
Nghe thì thấy là Hứa Cát Anh chủ động xin muốn đi cùng cô, chứ không phải là Mạc Tư Quân sắp xếp, vậy tối hôm đó khi cô chất vấn anh anh tại sao không giải thích rõ?
Đường Hoài An tuyệt đối sẽ không tin lời trong miệng Hứa Cát Anh, xem ra lần công tác này, cô bắt buộc phải làm tốt chuẩn bị mới được.
“Ting ting ting! !”
Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Khi nhìn thấy ba chữ “bác sĩ Lục” trên màn hình điện thoại, trái tim của Đường Hoài An không tự chủ mà run rẩy.
Cô nghe máy: “Alo, bác sĩ Lục.

“Cô đã bao lâu không tới kiểm tra rồi? Đã bao lâu không tới lấy thuốc rồi?”
Câu hỏi liên tiếp khiến Đường Hoài An không biết trả lời như nào, cô dứt khoát trầm mặc, bởi vì khi cô nhìn thấy là bác sĩ Lục gọi điện tới, trái tim giống như rơi vào trong cái động sâu thẳm.
Mấy ngày gần đây, cô luôn chìm đắm trong niềm vui mang thai, sớm đã quên mất chuyện mình bị bệnh.
Bệnh u gan khiến trong cơ thể của cô nhiều thêm một khối u nhỏ, mang thai lại khiến trong cơ thể của cô nhiều thêm một hạt đậu nhỏ, hạt đậu nhỏ mang đến cho cô niềm vui và sự mong chờ quá hạnh phúc, cho nên dẫn tới cô hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của khối u nhỏ đó.
Giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, mà bây giờ tỉnh lại, cái còn lại trong lòng Đường Hoài An là sợ sự hãi và trống rỗng vô tận, tại sao! ông trời cứ thích để Mạc Tư Quân cho cô một viên kẹo rồi lại cho một cái tát chứ.
Cô cảm thấy mình sắp không chịu đựng được rồi.
Bác sĩ Lục mãi không nghe thấy câu trả lời của Đường Hoài An, vì thế lại hỏi một lần: “Cô Đường?”
“Tôi đây, bác sĩ Lục, tôi muốn gặp mặt anh.

” Đường Hoài An cố gắng khiến giọng nói của mình nghe không có cảm giác căng thẳng.
Có lẽ là vì người làm bác sĩ thấy quen quá nhiều cảnh tình người lạnh nóng cho nên tâm tư mẫn cảm, vừa nghe giọng điệu của bệnh nhân của mình thì bác sĩ Lục biết không đúng lắm, cho nên không có tiếp tục truy hỏi trong điện thoại, anh ta nói: “Không thành vấn đề, cô có thể đến đây bất cứ lúc nào.

Sau khi cúp máy, Đường Hoài An nâng tay lên xem đồng hồ, đã đến thời gian tan ca, cô không hề do dự mà xách túi đi ra ngoài.
Trên đường cô lái xe rất chậm, lần trước bị Mia tìm người bắt cóc, xe của Đường Hoài An bị mấy người đàn ông đó đâm nát rồi, vì thế cô dứt khoát đổi một chiếc xe mới cho nên lái không quen lắm.
Nhưng ở trong tình cảnh như này, ngay cả chính cô cũng không chắc mình lái xe chậm như vậy rốt cuộc là vì lái chưa quen, hay là sợ lát nữa sau khi gặp được bác sĩ Lục anh ta sẽ nói ra câu trả lời mà cô không muốn nghe.
Dần dần, bàn tay siết chặt vô lăng đến toát mồ hôi, chiếc xe của Đường Hoài An cuối cùng cũng dùng ở cửa bệnh viện, đoạn đường đi tới văn phòng của bác sĩ Lục mỗi một bước đều giống như giẫm vào tai nhọn.
“Đến rồi sao?” Bác sĩ Lục nhìn thấy Đường Hoài An đẩy cửa bước vào.
Đường Hoài An ngồi trên chiếc ghế ở đối diện anh ta, nói thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ Lục, tôi mang thai rồi, tôi muốn biết dựa theo tình trạng cơ thể của tôi, tôi có khả năng sinh đứa trẻ ra hay không?”
Bác sĩ Lục dừng động tác quay bút, anh ta có hơi ngạc nhiên: “Cô mang thai rồi sao?”
Đường Hoài An kiên định gật đầu.
Bác sĩ trầm ngâm một lát, biểu cảm trên mặt nhìn trông rất nghiêm trọng: “Cô Đường, thật ra không cần tôi nói cô chắc cũng biết, từ sau khi cô được chấn bệnh chính xác thái độ phối hợp chữa trị của cô rất tệ, tôi trước giờ chưa từng gặp bệnh nhân nào không có trách nhiệm với sức khỏe của mình như cô, nhưng tôi là bác sĩ, có quyền nói cho bệnh nhân của tôi biết tình trạng thật nhất.

Đường Hoài An nghiêm túc gật đầu, cô lúc này mới phát hiện hai tay để ở trên chân của cô vậy mà đang run rẩy.
.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.