Hứa Cát Anh có hơi kinh ngạc, bởi vì cô ta trước giờ đều không có ngờ người giống như Triều Thế Minh vậy mà sẽ nhờ cô ta giúp.
Nhìn vẻ đang suy ngẫm của cô ta, Triều Thế Minh thờ ơ nói: “Cô Hứa tạm thời không cần thiết đặt vị trí của mình ở quá cao, dù sao tôi không phải là đang cầu xin cô giúp, mỗi người có mong muốn riêng mà thôi, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.
Mà tôi có quyền có thế như vậy tại sao còn phải hợp tác với cô, là vì tôi cảm thấy làm việc dùng cách gì hoàn toàn không quan trọng, mọi chuyện đều là vì đạt được mục đích của mình, cô chắc cũng hiểu lý đạo này nhỉ?”
Ánh mắt nhìn Triều Thế Minh của Hứa Cát Anh trầm mặc một giây, mỉm cười rạng rỡ: “Đương nhiên hiểu, vậy sau này- vẫn mong Triều tổng chỉ dạy nhiều.”
Triều Thế Minh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía sau xe, Hứa Cát Như mở cửa ra, Triều Thế Minh bế Đường Hoài An ra, động tác cẩn thận, giống như đang ôm bảo bối hiếm có.
Triều Thế Minh đặt Đường Hoài An vào trong xe của mình, quay đầu lại nói với Hứa Cát Anh: “Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, hợp tác vui vẻ.”
Nói xong cũng không đợi Hứa Cát Anh đáp lại, bèn khởi động ra đi về hướng lúc đến.
8 giờ tối.
Đường Hoài An ở trong mơ cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn đau, chới với trong mơ, cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng trong căn phòng rất tối, chỉ có cái đèn nhỏ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-bi-tu-choi-99-lan/927644/chuong-95.html