Đột nhiên nghĩ đến rất lâu về trước, khi mẹ còn sống đã từng nói một câu với cô.
Nếu như con yêu một người, bất luận người đó đối tốt hay không tốt với con, tuyệt đối đừng tưởng tượng sau khi người đó làm chuyện gì đó đối với con thì bản thân con sẽ có phản ứng gì.
Bởi vì khi sự việc thật sự xảy ra, con sẽ phát hiện, cho dù trước đó anh đã chừa sẵn tất cả đường lui cho mình, con cho rằng bản thân nhất định có thể toàn thân rút lui trước chuyện đó hay sao, nhưng thực tế sẽ nói cho con biết tất cả đều là uổng phí.
Bởi vì khoảnh khắc con ở trong dòng chảy của năm tháng quyết định yêu người đó thì con đã trở thành người thua rồi.
Nhưng giờ phút này Đường Hoài An muốn nói, vận mệnh thật ra không công bằng, bởi vì nó căn bản không có cho cô cơ hội quyết định có yêu Mạc Tư Quân, hay không, sớm đã vào rất nhiều năm trước, vận mệnh đã đẩy cô đến trước mặt Mặc Tư Quân, khi Đường Hoài An ý thức được cô trầm luân thì sớm đã muộn rồi.
Đường Hoài An rất ghét cô của giờ phút này, nhưng cô lại rõ ràng nghe thấy, trong lòng cô có một vạn âm thanh đang gào thét: đáp lại anh ấy, đáp lại anh ấy.
Trong đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn ít nước mắt, bên trong chứa đựng sự bất lực, lên án, còn cả sự cam lòng, nếu vận mệnh đã muốn đối đãi với cô như vậy, vậy thì --- như vận mệnh mong muốn đi.
Cuối cùng, Đường Hoài An vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-bi-tu-choi-99-lan/927584/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.